Thấy Đồng Tỉnh trung thành tuyệt đối, quang minh lỗi lạc như thế, Thiết Ảnh cũng thật sự bội phục.
Hắn ta nghiêm mặt nói: "Tôi biết, nhưng lão Đồng Tỉnh Vương không muốn biết vì sao lão Thái Quân đột nhiên giải trừ hiềm nghi với mình sao?"
"Trước đó mọi người đều nhận định ông nhường nhịn Tần Thiên. Dù sao ông dẫn theo toàn bộ lực lượng Bắc Giang đi đối phó Tần Thiên mà cuối cùng lại thất bại tan tác quay về. Ai cũng cảm thấy ông không dùng hết sức."
Đồng Tỉnh Vương cười cười và nói: "Khi tôi bị giam cầm đã nghe nói lão Thái Quân muốn bắt đầu dùng con cờ Vân Xuyên. Nếu như không ngoài dự đoán thì con cờ Vân Xuyên đã bị ăn rồi đúng không."
Thiết Ảnh nuốt một ngụm nước bọt, thấy xung quanh không có ai mới hạ giọng nói: "Ông đoán được gì không? Vị đại thiếu gia này dùng một đao chém chết Giải Câu, Tả Đồ và Vân Thăng."
"Đây không phải điều quan trọng nhất. Quan trọng là anh ta đánh Bôn Lôi Thủ bị thương nặng, lại không lấy mạng tại chỗ mà tính toán trước thời gian để Bôn Lôi Thủ trở về báo cáo gấp, sau đó hộc máu chết tươi ngay trước mặt lão Thái Quân."
"Trước đó tôi không nghĩ tới đại thiếu gia lại trở nên cứng rắn như vậy."
"Anh ta đang công khai dằn mặt lão Thái Quân!"
"Lão Thái Quân của chúng ta hiếu thắng cả đời, có khi nào bị đối đãi như vậy? Huống chi còn là do cháu ruột của mình làm."
"Lấy cá tính của lão Thái Quân, ông cảm thấy bước kế tiếp bà ấy sẽ làm gì?"
Đồng Tỉnh Vương lẳng lặng nghe xong những lời này rồi lộ ra ánh mắt nghiền ngẫm.
Ông ta cười cười, nói: "Anh Thiết Ảnh, đa tạ anh đến nói những việc này cho tôi biết. Anh nói xong chưa? Nếu không có việc gì thì mời về đi."
"Chuyện gia tộc thì chúng ta chỉ cần nghe lệnh làm việc, không cần tự tiện bàn tán."
"Dù thế nào thì tôi tin rằng lão Thái Quân sẽ có phán đoán sáng suốt."
Thiết Ảnh đang muốn đi thì bỗng nghĩ đến cái gì lại nhịn không được nhíu mày cười khổ nói: "Lúc đến lão Thái Quân còn giao phó cho tôi một việc. Đó là bảo tôi đi ra đạo quán ngoài thành gặp người kia và nói lại chuyện con trai ông ta đã làm."
Đồng Tỉnh cười nói: "Anh Thiết Ảnh, anh không muốn đi gặp người đó thật sao?"
Thiết Ảnh lúng túng nói: "Ông biết là trước nay tôi và vị gia chủ này không hòa hợp mà. Thực sự là tính cách không hợp, nói một câu cũng là nhiều."
Đồng Tỉnh Vương cười nói: "Đa tạ anh Thiết Ảnh đích thân đến đặc xá cho tôi. Để báo đáp lại tôi sẽ thay anh đến đạo quán một chuyến và chuyển lời của lão Thái Quân lại. Anh cảm thấy thế nào?"
Thiết Ảnh mừng rỡ nói: "Lão Đồng Tỉnh Vương thật sự giúp tôi rất nhiều. Đa tạ đa tạ!"
Đồng Tỉnh khẽ gật đầu rồi nói: "Nhưng có một điều tôi vẫn muốn nhắc nhở anh. Mặc dù vị kia ở trong đạo quán đã lâu, không hỏi đến chuyện trong nhà. Nhưng nói thế nào ông ta cũng là con độc nhất của lão Thái Quân. Là dòng chính chân chính đời thứ hai của Tần gia, cũng là gia chủ trên danh nghĩa bây giờ của Tần gia."
"Có một vài lễ nghĩa cơ bản nhất, người làm thuộc hạ như chúng ta nên tuân thủ thì vẫn phải tuân thủ."
Thiết Ảnh vội vàng giấu thần thái của mình đi, nghiêm túc nói: "Đa tạ nhắc nhở. Vất vả cho Đồng Tỉnh Vương rồi, không có chuyện khác thì tôi đi về trước."
Sau khi Thiết Ảnh rời đi thì chỉ còn lại một mình Đồng Tỉnh Vương, nụ cười trên mặt ông ta dần dần biến mất, ánh mắt trở nên sâu không thấy đáy.
Ông ta buông cái kéo cắt nhánh hoa xuống, tháo bao tay ra rồi quay người nhanh chân đi ra, nói với người hầu tâm phúc đang cung kính đứng ở nơi xa: "Chuẩn bị xe đi đến Dưỡng Tâm."
Giờ khắc này, sống lưng ông ta thẳng tắp. Mặc dù tóc mai đã hoa râm, nhưng trong vô hình lại lộ ra khí thế hăng hái.
Cứ như một cái cây già cuối cùng đã đợi được gió xuân của nó.
Dưỡng Tâm Quan là một đạo quán do Tần gia bỏ vốn xây dựng.
Nghe nói là một vị tổ tiên võ si thiên tài của Tần gia tẩu hỏa nhập ma do luyện công rồi trở nên điên điên khùng khùng. Về sau gặp được một đạo sĩ ngao du bốn phương đã chỉ điểm ra sai lầm cho ông ta.
Sau khi lão tổ kia tỉnh ngộ thì xây dựng một đạo quán ở ngoài thành cho đạo sĩ đó, lấy tên là "Dưỡng Tâm" .
Các đời Tần gia vì thể hiện lòng kính ngưỡng đối với tiên tổ nên luôn bỏ vốn tu sửa đạo quán này.