Nói xong, gã ta tức giận rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng thảm hại rời đi của Vương Hạo, tất cả mọi người có mặt ở đây đều khó tin nhìn nhau.
Dương Côn lại vì Tần Thiên mà đuổi Vương Hạo đi?
Rốt cuộc người tên Tần Thiên này có năng lực gì mà ngay cả Dương Côn cũng phải nịnh bợ hắn?
Bọn họ đều có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Mặc dù không thể hiểu nhưng bọn họ đều là những người đặt lợi ích lên hàng đầu, nên cũng bắt đầu lấy lòng Tần Thiên.
"Tần Thiên, cái tên nghe hay thật đó."
"Từ nay về sau, tôi nghĩ sẽ không có ai ở thành phố dám coi thường hai chữ này nữa rồi."
"Ngài Tần, vừa rồi có chút hiểu lầm. Tôi mời anh một ly, được chứ?" Ngô Lệ cầm một ly rượu đỏ, giả bộ khiêu gợi nói.
Tần Thiên đặt ly rượu xuống, nhìn Dương Côn nói: "Cậu nói tối này là tiệc trao đổi tin tức về hồ Như Ý số một mà."
"Rốt cuộc là trao đổi tin tức thế nào, nói mau đi!"
"Thời gian của tôi có hạn, không muốn lãng phí quá nhiều ở đây đâu."
Mọi người lần nữa phải kinh hãi, nụ cười trên mặt Ngô Lệ cứng đờ.
Đây là lần đầu tiên cô ta bị người ta coi như không khí từ khi chào đời cho tới nay. Hơn nữa còn là bị một người đàn ông bơ.
Lẽ nào, cô ta không có chút sức hút gì sao?
Trong giây lát, sắc mặt cô ta trở nên cực kỳ xấu hổ.
Sau trải nghiệm vừa rồi, tất cả mọi người đều nhìn Dương Côn, muốn biết anh ta sẽ xử lý thế nào.
Hơn nữa mọi người cũng đều đang để ý đến chuyện của mảnh đất kia.
Dương Côn im lặng một chút rồi cười lớn nói: "Tần tổng quả nhiên là người thẳng thắn."
"Đã vậy thì tôi cũng sẽ không vòng vo nữa."
"Mọi người đều biết giá trị và ý nghĩa vô cùng quan trọng ẩn bên trong mảnh đất kia rồi."
"Có thể nói, ai lấy được mảnh đất kia thì ít nhất mấy năm tới sẽ trở thành la bàn chỉ hướng trong giới doanh nghiệp của thành phố."
"Tôi muốn mọi người đều làm việc chăm chỉ và cố gắng, chuẩn bị ra sức đánh một trận!"
Ánh mắt của anh ta chậm rãi liếc nhìn xung quanh, trong mắt có chút vẻ uy hiếp và khiêu khích.
Rất nhiều người bị anh ta nhìn đều biết thực lực của mình khó có thể địch lại được nhà họ Dương nên đều cảm thấy hơi chột dạ cúi đầu.
Thấy mọi người im lặng, Ngô Lệ vội vàng cười nói: "Nói đến mảnh đất này thì, đưa mắt nhìn toàn bộ tỉnh Ngũ Hồ, thậm chí là trong bảy tỉnh phía Nam cũng chưa thấy ai có thể sánh được với nhà họ Dương đâu."
"Theo tôi thấy, mảnh đất hồ Như Ý số một không phải của anh Côn thì không còn ai khác."
"Các ông chủ, mọi người có đồng ý với ý kiến của tôi không?"
Có mấy ông chủ bắt đầu hùa theo Ngô Lệ, tâng bốc nhà họ Dương.
Ngô Lệ đắc ý nói: "Thứ cho tôi nói thẳng, mặc dù mảnh đất này tốt thật đấy, nhưng không phải ai cũng có thể chiếm được. Thực lực không đủ mạnh để tranh giành thì e là chuyện tốt sẽ hóa thành chuyện xấu."
"Tôi thay anh Côn nói một câu, chỉ cần mọi người đồng ý lùi một bước thì bảy tỉnh phía Nam vẫn còn rất nhiều những hạng mục khác."
"Anh Côn sẽ hỗ trợ mọi người trong các hạng mục khác một chút. Chúng ta hợp tác đôi bên cùng có lợi, mọi người thấy sao?"
Thật ra những lời này Dương Côn không tiện nói thẳng ra.
Anh ta đã sớm lợi dụng thân phận "gái điếm" cao cấp của Ngô Lệ để nhắc nhở những ông chủ này rồi.
Hiện tại chẳng qua là xác minh trước mặt mọi người một chút mà thôi.
Nghe Ngô Lệ nói xong, hai phần ba ông chủ của rất nhiều doanh nghiệp ở đây đều nhao nhao bày tỏ thái độ, sẵn sàng hỗ trợ nhà họ Dương.
Một phần ba còn lại thì lặng lẽ không nói gì, vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng.
"Ngài Tần, anh thấy thế nào?" Một chủ doanh nghiệp trông lắm mưu nhiều kế bỗng nhiên chuyển đề tài này sang cho Tần Thiên,