Anh ta nhìn về phía Đồng Xuyên, nói: “Anh chuẩn bị thi như thế nào? Tôi đã đồng ý thay em rể tôi rồi.”
Đây là muốn nướng Tần Thiên trên lửa đây mà.
Đồng Xuyên lấy một tờ báo từ trong túi ra và nói: “Mọi người nhìn xem đây là cái gì.”
Sau khi nhìn thấy, Tô Tô kinh ngạc tái mặt, tức giận nói: “Trên đời này sao lại có người tán tận lương tâm như vậy!”
Hóa ra là một thông báo treo thưởng được in trên từ báo.
Nghi phạm họ Lăng, vốn là một người vô gia cư được một gia đình tốt bụng ở Sở Châu nhận nuôi.
Không ngờ ông ta phát rồ, sau khi nam chủ nhân qua đời vi bệnh, ông ta đã cưỡng đoạt nữ chủ nhân.
Không chỉ vậy, ông ta còn cưỡng ép con dâu, đánh đập cháu trai.
Sau khi bị con trai phát hiện, ông ta còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn giết chết con trai rồi phân xác.
Càng quá đáng hơn đó, cảnh sát sau khi điều tra phát hiện, họ Lăng này sở dĩ trước đó trở thành kẻ lang thang là bởi vì ông ta đã tàn nhẫn giết chết cả nhà vợ cũ.
Bây giờ sau khi sự việc xảy ra, họ Lăng lái xe bỏ trốn, cảnh sát treo thưởng mười vạn để truy bắt hung thủ.
Ở phía bên dưới còn đặc biệt nhắc nhở, nghi phạm hung ác xảo trá, cực kỳ nguy hiểm, đề nghị người dân nhất định phải cẩn thận hơn.
Dương Lâm nghi hoặc nói: “Vụ án này tôi biết. Không phải tên súc sinh này tự biết mình tội nghiệt nặng nên đã lái xe chạy đến bờ sông, nhảy sông tự sát rồi sao?”
“Chiếc xe đằng kia không phải là của tên họ Lăng đấy chứ?”
Đồng Xuyên gật gật đầu, đắc ý nói: “Tất cả mọi người đều đã bị tên họ Lăng lừa rồi.”
“Theo như tôi biết, họ Lăng cố ý bỏ lại chiếc xe bên bờ sông là vì để che mắt người khác.”
“Ông ta muốn mọi người nghĩ rằng ông ta đã chết, chờ sóng gió qua đi, ông ta sẽ đổi tên đổi họ, và lại tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
“Có chuyện này sao?”
“Vậy bây giờ ông ta đang ở đâu?”
Đồng Xuyên nhìn về phía một ngọn núi xanh bên trái.
“Ý anh là, ông ta trốn ở ngọn núi bên kia?”
“Phải, ông ta trốn ở đó chờ sóng gió đi qua, vừa hay có thể vượt sông chạy trốn.”
“Đồng Xuyên, anh chuẩn bị làm như thế nào?”
Đồng Xuyên cười lạnh nói: “Trừ gian diệt ác, nhận tiền thưởng. Đây vốn là công việc của tôi.”
“Hôm nay tôi đến bờ sông, cũng là muốn bắt họ Lăng về quy án.”
“Bây giờ tôi muốn hỏi anh Tần, anh có dám thi đấu với tôi không?”
“Chúng ta cùng đi vào núi, ai bắt được họ Lăng trước, người đó sẽ thắng.”
Hóa ra là như vậy!
Đồng Xuyên vậy mà lại muốn thi bắt nghi phạm với Tần Thiên.
“Không được.”
“Chuyện này quá nguy hiểm.” Tô Tô vội vàng nhìn về phía Tần Thiên, ánh mắt vô cùng lo lắng, ý muốn bảo Tần Thiên đừng đồng ý.