Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Triệu gia vừa tiến hành đại chiến với Tần Thiên và An Quốc ở Vọng Giang Lâu, thất bại tan tác rồi quay trở về. Hiện tại đáng lẽ nên thương lượng sách lược bước kế tiếp mới đúng, sao lại đột nhiên chạy đến Bắc Giang. Chư vị, các người thấy thế nào? Chúng ta có nên gặp Triệu Húc và Liêu Kiệt này không?"

Nghe Ngọc Linh Lung như nói vậy, Ngũ Hổ Tướng nhìn nhau rồi đều lộ ra vẻ kích động.

Trong Ngũ Hổ, Kim Bưu có tính tình táo bạo nhất trầm giọng mà nói: "Lâm tổng, tôi cảm thấy Triệu Thiên Nhạc phái con của ông ta và Nhị Thái Bảo đến Bắc Giang là sách lược bước kế tiếp của họ. Họ nhất định muốn liên hợp với chúng ta để đối phó An Quốc và Tần Thiên. Đây là chuyện rất tốt!"

"Bắc Giang Vương bị Tần Thiên giết chết mà toàn bộ Bắc Giang đều lặng ngắt như tờ, không ai nói đến chuyện báo thù. Thật là làm người trong thiên hạ xem thường!"

"Trước kia thế lực của chúng ta còn yếu nên không đánh lại Tần Thiên và An Quốc. Nhưng hiện tại Triệu gia Vân Xuyên chủ động phái người tới cửa, đây là cơ hội tốt để báo thù cho Lưu tổng!"

"Lâm tổng, tôi cho rằng không cần do dự, mau triệu kiến Triệu Húc công tử đi!"

Mấy Hổ còn lại đều ý kiến đồng ý với Kim Bưu.

Lưu Triệt đã chết lâu như vậy, họ bị hạn chế lực lượng nên không có hành động báo thù nào, nhưng lòng căm hận của họ chưa từng biến mất!

Hiện tại cơ hội đến rồi!

Bắc Giang và Triệu gia Vân Xuyên liên thủ thì thử hỏi Tần Thiên và An Quốc làm sao ngăn cản?

Ngọc Linh Lung có khổ khó nói, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, thông báo Triệu Húc và Liêu Kiệt đến đây.

Nhìn thấy Ngọc Linh Lung, Triệu Húc nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

Trong lòng hắn ta tự nhủ, cũng chỉ có mỹ nhân như vậy mới sinh ra được mỹ nhân là Lưu Thanh Dao.

Ngọc Linh Lung vốn tên là Lâm Lung.

"Dì Lâm, những thứ này là cha tôi nhờ tôi tặng cho dì, chút lòng thành này mong dì vui lòng nhận cho." Triệu Húc phẩy tay, tùy tùng mở cái rương ra, bên trong đều là vật phẩm quý báu.

Ngọc Linh Lung thản nhiên nói: "Triệu tổng có tâm."

"Nhưng từ trước đến nay Bắc Giang và Vân Xuyên của các người nước giếng không phạm nước sông. Vì sao cha cậu lại đột nhiên muốn tặng quà cho tôi?"

Liêu Kiệt cười lạnh và nói: "Bắc Giang Vương bị Tần Thiên giết chết, có thể nói thù này không đội trời chung. Nhưng tôi nghe nói Bắc Giang các người không có hành động gì cả, chẳng lẽ các người sợ Tần Thiên đến mức không dám trả thù? Cả Bắc Giang không có người nào can đảm hết sao?"

"Xin chú ý lời nói của ông!" Tôn Anh - một trong Ngũ Hổ Bắc Giang lập tức phản bác, trong mắt lộ ra sát khí.

Liêu Kiệt không thèm quan tâm mà cười lạnh và nói: "Chẳng lẽ tôi nói sai sao?"

"Vậy nói thử xem các người đã làm những gì để báo thù cho Lưu Vương? Có ai đi tìm Tần Thiên liều mạng chưa?"

Nghe thấy lời này, trên mặt Ngũ Hổ Bắc Giang tràn đầy xấu hổ, cắn răng nói không ra lời.

Mặt Ngọc Linh Lung trầm xuống, lạnh lùng nói: "Đây là chuyện của Bắc Giang, người ngoài còn chưa có tư cách khoa tay múa chân! Rốt cuộc Triệu gia các người có ý đồ gì, nói rõ ra đi."

Liêu Kiệt cười lạnh và nói: "Tần Thiên dũng mãnh, An Quốc xảo trá. Không thể không nói hai người này liên hợp với nhau thật sự khó đối phó. Bắc Giang vì bảo tồn cơ nghiệp mà chậm chạp bất động cũng có thể lý giải. Nếu như gia chủ của chúng tôi muốn liên hợp với Bắc Giang cùng đối phó An Quốc và Tần Thiên thì sao?"

Ngọc Linh Lung cắn răng không nói.

Triệu Húc mỉm cười, nói: "Dì Lâm, thủ hạ của tôi nói chuyện quá thẳng, có gì mạo phạm xin dì tha thứ. Kỳ thật lần này tôi đến Bắc Giang trừ liên hợp với Bắc Giang để đối phó Tần Thiên ra thì còn có một chuyện quan trọng hơn, đó chính là muốn kết thân với dì Lâm."

"Kết thân?" Ngọc Linh Lung ngây ra một lúc, nói: "Có ý gì?"

Triệu Húc thở một hơi, khống chế tâm tình kích động mà nói: "Tôi thích con gái dì! Tôi muốn cưới cô ấy!"


"Cậu nói cái gì?" Ngọc Linh Lung thật sự giật nảy cả mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK