Bước kế tiếp muốn phát triển lên phía Bắc thì nhất định phải đánh qua điểm chủ chốt là tỉnh Vân Xuyên. Trước mắt dự án này đang bị cản trở, một mặt là do gia tộc quyền thế ở tỉnh Vân Xuyên quấy nhiễu.
Mặt khác là do không có ai thích hợp để phái đến Vân Xuyên chủ trì công việc.
Hiện tại Tô Tô muốn giao trọng trách này cho Dương Lâm.
Tất nhiên Dương Lâm chấp nhận.
Sau khi Niếp Kiến Thành nói chuyện với anh ta thì cảm thấy anh ta có thể đảm nhiệm công việc này.
Thế là Dương Lâm lập tức nhập chức và được Niếp Kiến Thành đích thân huấn luyện, truyền thụ kỹ càng lại một vài điểm cần chú ý khi mở rộng cửa hàng offline bán lẻ.
Ba ngày sau, Dương Lâm cảm thấy đã nắm chắc được nên tràn đầy tự tin mà xin xuất chinh.
Chi nhánh tiêu thụ cấp tỉnh đương nhiên phải xây ở thành phố trung tâm của tỉnh, cũng chính là tỉnh lị.
Cho nên mục đích lần này của anh ta là thành phố Vân Châu.
Bởi vì Dương Lâm là lần đầu tiên làm việc này, hơn nữa lượng tiêu thụ của tỉnh Vân Xuyên cực kỳ quan trọng nên Tô Tô không yên lòng muốn đích thân đi cùng.
Tần Thiên rất bất đắc dĩ.
Hắn mới trở về từ Vân Châu chưa được mấy ngày, xét về tình cảm hắn thật không muốn bước qua đó một bước nào nữa.
Bởi vì bên kia có Lưu Thanh Dao khó chơi, làm hắn bó tay toàn tập.
Nhưng hắn lại sợ Lưu Thanh Dao sẽ làm chuyện quá khích gì với Tô Tô.
Hiện tại Lưu Thanh Dao là đại tiểu thư của Triệu gia, Triệu gia vừa mới tẩy bài nên cũng tồn tại một chút nhân tố không xác định.
Cho nên hắn lại không thể không đi.
Hắn chuẩn bị một chút rồi lái xe chở Tô Tô đi. Dương Lâm lái một chiếc xe chở một kế toán viên cao cấp của công ty, họ lại đi vào Vân Xuyên lần nữa.
Hi vọng chuyện này có thể được lặng lẽ tiến hành, không kinh động đến Lưu Thanh Dao.
Vân Xuyên, Triệu gia, hậu hoa viên.
Lưu Thanh Dao ăn mặc gọn gàng đang luyện kiếm.
Chung quanh cô ta có rất nhiều con bù nhìn làm bằng rơm rạ, trên mặt mỗi con đều dán một tấm ảnh lớn.
Đương nhiên đó là Tần Thiên.
Giờ phút này, mặt vô số "Tần Thiên" đã bị đâm nát bét.
"Không đúng không đúng. Đại tiểu thư của anh ơi, nói bao nhiêu lần rồi, lúc đâm kiếm không chỉ đơn thuần là cổ tay phát lực. Mà bước chân phải kéo theo thắt lưng, thắt lưng kéo theo cánh tay, cánh tay chỉ vung cổ tay."
"Như vậy mới có thể dồn lực vào thân kiếm rồi phát huy ra uy lực lớn nhất. Làm lại đi."
Người đứng bên cạnh bày ra dáng vẻ chỉ đạo chính là Kỷ Tinh.
"Phiền chết mất! Cái này không đúng, cái kia cũng không đúng, không luyện nữa! Cứ như vậy thì đến lúc nào mới giết được tên chết tiệt Tần Thiên kia!"
Lưu Thanh Dao tức giận lầm bầm một câu rồi trực tiếp ném kiếm gỗ trong tay xuống đất.
Kỷ Tinh vội vàng chạy tới, nói: "Đừng tức giận đừng tức giận."
"Ngoan, em phải có kiên trì và nghị lực chứ, muốn đối phó với tên chết tiệt biến thái như Tần Thiên thì làm sao chỉ luyện ngày một ngày hai được?"
"Hay hôm nay chỉ tới đây thôi. Đến đây, uống nước rồi ngồi nghỉ một lát đi."
Lưu Thanh Dao uống một hớp nước, nhìn những cái mặt Tần Thiên bị đâm lung tung ngổn ngang trước mặt mà trong lòng rất tức giận.
"Họ Kỷ, anh luôn mồm nói muốn giết Tần Thiên báo thù cho cha tôi mà tại sao còn không có động tĩnh gì? Không phải anh sợ Tần Thiên đó chứ?"
"Tôi cho anh biết, không có đầu của Tần Thiên thì đời này anh đừng mong lấy được tôi!"
Kỷ Tinh sầm mặt lại, vội vàng ân cần quạt cho Lưu Thanh Dao rồi cười hì hì nói: "Không phải đã nói là biết người biết ta trăm trận trăm thắng sao. Em yên tâm, anh đã cho người đi điều tra Tần Thiên rồi, tin chắc rất nhanh sẽ có kết quả."