Triệu Húc cười nói: "Em nói đúng. Nhìn xem xe ai không đủ xăng, bảo họ mau đổ đầy đi."
Triệu Húc lại đích thân chạy đến siêu thị mua bánh mì và sữa đưa đến xe của Lưu Thanh Dao.
Đội xe nghỉ ngơi xong thì chuẩn bị xuất phát lần nữa.
Triệu Phong nghĩ đến cái gì đó nên cười nói với Triệu Húc: "Anh Húc, rất nhanh sẽ đến Vân Xuyên. Để thể hiện thành ý của chúng ta, em cảm thấy có thể để đội xe của chị dâu đi trước. Chúng ta bảo vệ ở phía sau. Như vậy chị dâu và người của Bắc Giang nhất định sẽ cảm thấy được tôn trọng. Anh thấy thế nào?"
Triệu Húc cười nói: "Triệu Phong, thằng ranh này thật là tiểu quỷ thông minh, ý kiến này rất hay! Để chị dâu em đi ở phía trước, chúng ta đi theo phía sau."
Đội xe lại bắt đầu lên đường.
Triệu Phong nhìn Triệu Húc kích động leo lên chiếc McCarran của mình, trong mắt anh ta lộ ra nụ cười lạnh, lặng lẽ gửi một tin nhắn đi.
Đối với chuyện Triệu Húc để mình đi đầu, người của Bắc Giang thật sự cảm thấy được tôn trọng.
La Kinh hơi do dự rồi mỉm cười nói với Lưu Thanh Dao: "Tiểu thư, tôi biết Triệu gia liên hôn với chúng ra là có nhân tố khác. Nhưng có vẻ Triệu công tử cũng không tệ lắm. Cậu ta cũng có vài phần chân thành với tiểu thư. Tiểu thư, tôi chúc hai người hạnh phúc sau khi kết hôn."
Lưu Thanh Dao mặt không cảm xúc mà lạnh lùng nói: "Chỉ cần có thể giết Tần Thiên, báo thù giúp cha tôi thì tôi không quan tâm chú rể là ai."
La Kinh nói không ra lời.
Trước kia ông ta đi theo Lưu Triệt nên cũng nhìn Lưu Thanh Dao lớn lên. Hiện tại ông ta đột nhiên hoài nghi Ngũ Hổ họ tán thành cuộc hôn nhân này có đúng hay không.
Nhưng việc đã đến nước này, ván đã đóng thuyền, đã không còn đường đổi ý nữa. Ông ta chỉ có thể yên lặng cầu nguyện.
Sắc trời dần tối.
Phía trước là một đoạn đường núi. Một bên là vách núi, một bên là vực thẳm.
Triệu Khải bật nhạc lên mức lớn nhất, nghĩ đến chuyện tốt nên cứ vỗ lên tay lái rồi lớn tiếng ca hát.
Bỗng nhiên, ở chỗ lối rẽ có một chiếc xe hàng đổ đầy ống thép mất khống chế mà lao đến.
Triệu Khải cảm thấy một cái bóng đen to lớn lao thẳng đến, quay đầu nhìn thì thấy là một chiếc xe hàng như con mãnh thú, hắn ta muốn tránh né nhưng đã muộn.
Bịch một tiếng, túi khí an toàn bung ra hết bao phủ lấy hắn ta.
Trong đầu hắn ta lập tức trống rỗng.
Sau đó hắn ta cảm thấy mình bay lên.
Đùng!
Xe rơi xuống vách núi, va chạm quá mạnh làm hắn ta triệt để mất đi ý thức.
Xe hàng chạy quá nhanh nên cũng bay thẳng xuống vách núi. Những ống thép kia theo quán tính đâm thủng phòng điều khiển, trực tiếp biến tài xế của xe hàng thành bánh thịt.
Đội xe rối loạn cả lên!
Tài xế của Triệu gia nhao nhao dừng xe rồi vọt tới.
Con đường đằng sau trở nên yên tĩnh.
Một lát sau, Liêu Kiệt ngồi ở vị trí ghế phụ mới nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu hỏi Triệu Phong ngồi ở ghế sau: "Phong thiếu, xong rồi! Tai nạn kiểu này thì Triệu Húc nhất định không sống được!"
Vẻ mặt của Triệu Phong bình tĩnh đến lạ thường.
Anh ta đơn giản hạ lệnh: "Nói với đội xe Bắc Giang là xảy ra chút chuyện nhỏ, không có gì lớn. Bảo họ tiếp tục chạy đi."
"Liêu Kiệt, ông đích thân dẫn người xuống dưới. Dù chết hay sống cũng phải tóm được Triệu Húc. Còn nữa, xem tài xế xe hàng kia có chết hẳn chưa. Nhớ lấy điện thoại của hắn tới đây."
"Vâng!" Liêu Kiệt nhảy xuống xe, vung tay lên dẫn theo mấy thủ hạ nhanh nhẹn bước qua rào chắn rồi nhảy xuống.
Triệu Phong cố ý để đội xe Bắc Giang chạy ở phía trước là tránh "Tai nạn xe" ảnh hưởng đến họ.
Tai nạn chỉ xảy ra trong nháy mắt, chiếc xe của Triệu Húc và xe hàng gây chuyện cùng lao xuống vách núi, hiện trường gần như không có vết tích nào cả.
Cho nên mặc dù đội xe Bắc Giang phía trước nghe thấy tiếng vang lớn nên ngừng lại. Nhưng người của Triệu gia nói chỉ là chút va chạm nhỏ, vì thế họ cũng không để ý.