Đối mặt với Ngọc Linh Lung đang bi thương, Triệu Thiên Bằng trịnh trọng nhận lấy chiếc nhẫn này.
Chiếc nhẫn này rất bình thường, có giá trị không quá lớn. Nhưng truyền thừa và tình yêu thương ẩn chứa trong đó là vô giá.
"Lâm tổng, xin bà yên tâm! Triệu Thiên Bằng này dù chết cũng phải bảo vệ hai mẹ con bà an toàn!"
Sau khi nói xong, Triệu Thiên Bằng quay người nhanh chân rời đi.
Đại gia của Triệu gia đã từng là thiên tài đứng đầu, nhưng lại bị tình yêu làm sa sút tinh thần nhiều năm.
Ông từng cảm thấy cuộc đời không còn ý nghĩa nữa, chỉ sống cho qua ngày mà thôi.
Nhưng hiện tại ông bỗng tìm lại được ý nghĩa để sống sót.
Giờ khắc này ông không giận đã oai, thân hình cũng có vẻ cao lớn hơn rất nhiều.
Ông rời khỏi Bắc Giang, nhẹ nhàng mà chạy về hướng Vân Xuyên.
Cùng lúc đó, một đội xe có tận mấy chục chiếc xe sang đang lao nhanh trên đường cao tốc.
Giá trị của mấy chục chiếc xe này thôi đã hơn cả trăm triệu chớ đừng bàn đến tài sản của người ngồi trong xe.
Cho nên những chiếc xe khác trên đường đi đều nhao nhao né tránh, sợ không cẩn thận quẹt trầy thì phiền phức to.
Triệu Húc đích thân lái chiếc McCarran số lượng có hạn của mình để mở đường phía trước.
Hắn ta vừa lái xe vừa nói điện thoại với Triệu Phong đang ngồi trong chiếc xe đằng sau: "Em Phong, phía trước sắp bước vào tỉnh Vân Xuyên rồi, em bảo mọi người nhanh lên, anh đã không kịp chờ đợi muốn uống cho đã rồi! Ngủ một giấc thức dậy thì ngày mai sẽ cưới được đại mỹ nữ. Anh chính là vị vua kế tiếp của Vân Xuyên!"
Tiếng nói của Triệu Phong truyền tới từ điện thoại cực kỳ khiêm tốn, còn lộ ra mấy phần nịnh bợ.
"Em xin chúc mừng anh Húc! Cũng chỉ có thiên tài như anh Húc mới xứng có được tất cả. Anh Húc, em còn có một tin tốt muốn báo cho anh biết, trong nhà vừa gọi đến báo Tần Thiên đã đến. Tên này dám đến tự chui đầu vào lưới, ngày mai là ngày thành hôn của anh, cũng là lúc người khác đầu rơi xuống đất!"
Triệu Húc càng đắc ý.
Ôm được mỹ nhân, quyền thế đến tay, kẻ thù mất mạng… Không có gì sung sướng hơn.
Hắn ta cảm thấy cuộc đời mình sắp bước lên đỉnh cao rồi.
"Anh Húc, phía trước có một trạm nghỉ chân, em đã bảo người ta bao trọn trước trước rồi. Chúng ta đi nghỉ ngơi một lát, đổ đầy xăng, chỉ một giờ là xong rồi."
Triệu Húc do dự nói: "Lúc đến không phải đã đổ đầy xăng rồi sao? Không bằng trực tiếp đi thôi. Anh đã sốt ruột lắm rồi."
Triệu Phong cười nói: "Anh Húc, anh không mệt cũng phải suy tính cho chị dâu chứ. Chị dâu là con gái yếu đuối, đi đường xa như vậy nhất định rất mệt mỏi, cần được nghỉ ngơi."
"Hơn nữa đây cũng là cơ hội để anh thể hiện sự che chở và yêu mến chị ấy, em nghĩ chị dâu nhất định sẽ rất cảm động."
"Em nói đúng, quyết định làm thế đi!" Triệu Húc cười ha ha rồi đạp chân ga, dẫn đầu chạy vào trậm nghỉ chân.
Cả trạm nghỉ sớm đã bị dọn sạch, những chiếc xe ngoại lai không được phép chạy vào.
Đội xe chậm rãi đậu lại trong trạm nghỉ.
Triệu Húc lập tức nhảy xuống, vọt tới trước chiếc Rolls-Royce mà Lưu Thanh Dao đang ngồi.
Cửa sổ chậm rãi hạ xuống, La Kinh đứng đầu Ngũ Hổ ngồi ở ghế lái phụ thản nhiên nói: "Triệu công tử, vì sao lại dừng lại?"
Triệu Húc vội vàng nói: "Chào chú La, cháu lo bôn ba thời gian dài làm Thanh Dao chịu không nổi. Có cần để Thanh Dao xuống xe nghỉ ngơi một chút không?"
Lưu Thanh Dao ngồi ở phía sau, từ đầu đến cuối vẫn không hạ kính xuống.
La Kinh quay đầu thấp giọng hỏi thăm vài câu, sau đó nói với Triệu Húc: "Tiểu thư nói cô ấy không mệt, đến Vân Xuyên sớm một chút đi."
"Được thôi." Triệu Húc nhìn kính xe đen như mực đằng sau mà nuốt ngụm nước bọt.
Hắn ta rất muốn gặp mặt Lưu Thanh Dao, nhưng cô ta còn không buồn hạ kính xe xuống làm hắn ta hơi khó chịu.
Triệu Phong bước nhanh tới, thấp giọng nói: "Anh Húc, chị dâu xấu hổ thôi. Chúng ta nghỉ ngơi một chút, đổ đầy xăng rồi mau đi đi. Sau hôn lễ ngày mai thì chị dâu đã là người của anh rồi, về sau muốn nhìn thế nào cũng được."