Nói đến Lưu Thanh Dao, Tần Thiên cũng hơi nhức đầu.
Sớm biết như thế thì ban đầu hắn tuyệt đối không đồng ý để Lưu Triệt chết.
Cái gì mà quang minh lén lút, nói thật Tần Thiên thật sự không để ý lắm.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng đồng ý ý kiến của Ngọc Linh Lung là không thể phá hỏng ván cờ.
Bằng không sẽ làm Lưu Triệt chết vô ích, vậy càng làm Tần Thiên cảm thấy có lỗi với Lưu Triệt.
"Ai, cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước đó. Lão gia tử, ông không đến Triệu gia sao?"
An Quốc cười nói: "Chuyện ở nơi đây đã xong. Lão già này sẽ không đi tham gia náo nhiệt. Tôi quay về Nam Giang trước."
"Đại thiếu gia, có rảnh đến chỗ tôi uống rượu. Như Ngọc còn chờ cậu trong nhà đấy."
"Cậu không có ở đó, con bé kia cứ mặt ủ mày chau, rầu rĩ không vui."
Tần Thiên đen mặt, vội vàng tằng hắng một cái rồi nói: "Nếu đã vậy thì tôi phải đến Triệu gia. Tôi sợ kéo dài thì bên kia sẽ xảy chuyện. Lão gia tử, tạm biệt."
Nói xong, hắn rời đi như chạy trốn.
An Quốc cũng thật là, biết rõ mình đã có vợ còn không đứng đắn lấy cháu gái ra nói giỡn với mình.
Ông đi quản cháu gái mình đi!
Tần Thiên về tới đại viện Triệu gia.
Triệu Thiên Bằng, Triệu Thiên Cơ đã hoàn toàn khống chế cục diện, không thấy Triệu Phong ở hiện trường nữa.
Tần Thiên không hỏi đến, hắn biết Triệu Phong nhất định đã bị trừng phạt xứng đáng, đến nơi nên đi rồi.
"Tần tiên sinh, anh không sao chứ!" Nhìn thấy hắn, Triệu Thiên Bằng kích động tiến lên đón.
Triệu Thiên Cơ và tộc nhân Triệu gia đều đi theo phía sau, cả đám đều mang ơn đội nghĩa.
Ban đầu kẻ phía sau hiện thân, bọn họ còn lo lắng một mình Tần Thiên khó ứng phó được. Như vậy thì nguy cơ của Triệu gia sẽ không được giải trừ.
Hiện tại Tần Thiên bình yên vô sự trở về chứng tỏ nguy cơ đã tiêu tan.
Tần Thiên gật gật đầu, nói: "Triệu đại gia, không cần khách sáo. Không đúng, bây giờ tôi nên gọi ông là Triệu gia chủ đúng không?"
Không đợi Triệu Thiên Bằng nói chuyện, Triệu Thiên Cơ đã kích động nói: "Anh cả vốn phải là người đứng đầu Triệu gia. Hiện tại Triệu gia đã xảy ra thảm án này, ít nhiều cũng nhờ anh cả trở về chủ trì đại cục! Triệu Thiên Cơ này và tất cả tộc nhân Triệu gia ủng hộ anh cả làm gia chủ!"
Các tộc nhân cũng hô lớn: "Ủng hộ đại gia làm gia chủ!"
"Đại gia làm gia chủ, danh xứng với thực!"
Tần Thiên cười cười, hắn cũng rất hài lòng đối với kết quả này.
Bởi vì hắn nhìn ra được Triệu Thiên Bằng rất có thực lực, hơn nữa còn có phẩm đức. Được ông dẫn dắt thì Triệu gia sẽ không ngã xuống, vẫn là gia tộc quyền thế đứng đầu tỉnh Vân Xuyên.
Cảm nhận được một đôi mắt lạnh như băng, hắn nhìn lên trên đài.
Nhìn thấy đôi mắt rưng rưng của Lưu Thanh Dao, hắn rất chua sót, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Hắn do dự một chút rồi nói: "Nếu cô muốn quay về Bắc Giang thì tôi có thể phái người đưa cô đi."
Lưu Thanh Dao hừ lạnh một tiếng, nói: "Giống như lần trước sao? Họ Tần, đó là hộ tống sao? Rõ ràng là áp giải! Nhưng lần này không nhọc anh quan tâm! Vì giết anh nên tôi mới rời khỏi Bắc Giang. Anh không chết thì kiếp này Lưu Thanh Dao không trở về Bắc Giang!"
Tần Thiên bất đắc dĩ.
Tại sao cô gái này lại cứng đầu như thế.
Mọi người không rõ ân oán giữa bọn họ nên không biết nên nói gì.
Triệu Thiên Bằng suy nghĩ một chút rồi đi tới, thấp giọng nói một hồi với Lưu Thanh Dao.
Lưu Thanh Dao hơi do dự rồi đỏ mặt gật gật đầu.