La Kinh và Dư Thắng phụ trách bảo hộ Lưu Thanh Dao, họ muốn nhanh chóng đến Vân Châu nên ra lệnh đội xe gia tốc lên đường.
Rất nhanh Liêu Kiệt đã dẫn người phá vỡ chiếc xe McCarran đã bị đè bẹp dí và lôi Triệu Húc cả người toàn là máu đang hôn mê bất tỉnh ra.
"Anh Húc, anh không sao chứ? Mau tỉnh lại!" Triệu Phong vội vàng tiến lên, phát hiện mặc dù Triệu Húc trọng thương hôn mê, nhưng vẫn còn một hơi thở.
"Mau lên xe!" Anh ta kéo cửa sau của chiếc Land Rover ra rồi để Triệu Húc nằm ngang vào đó.
Sau sự hỗn loạn ngắn ngủi thì đội xe của Triệu gia đã tiếp tục lên đường.
Triệu Phong nhìn Triệu Húc đang hôn mê bất tỉnh mà cười lạnh một tiếng, bỗng cong người tháo dây nịt ra tiểu lên mặt Triệu Húc.
Bờ môi Triệu Húc giật giật, rốt cục cũng chậm rãi tỉnh lại.
Hắn ta vô thức uống hai ngụm, cảm thấy không thích hợp, mơ màng trông thấy Triệu Phong tiểu vào mặt mình thì không khỏi giận tím mặt!
"Triệu Phong, đồ chó này... Mày đang làm gì?"
Triệu Phong cười nói: "Anh Húc, trên xe không có nước, chỉ có thể dùng cách này. Đúng rồi anh Húc, nước tiểu dễ uống không? Nhớ khi còn bé anh thường xuyên đi tiểu vào mặt tôi như vậy, còn bảo tôi nhất định phải uống hết, hiện tại anh cũng được nếm nước tiểu của tôi rồi."
Triệu Húc há to miệng, cảm nhận được đau đớn cùng cực khắp cơ thể thì sắc mặt trắng bệch ra.
"Đồ chó, tài xế xe hàng đâu? Tao muốn giết hắn!"
Triệu Phong cười nói: "Yên tâm đi, tài xế đã chết không thể chết hơn rồi.”
"Anh Húc, thật sự quá đáng tiếc, ngày mai anh phải thành hôn, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Anh cảm thấy mình còn sống được không?"
Trong mắt Triệu Húc lộ ra dục vọng muốn sống mãnh liệt.
Hắn ta nắm chặt quần áo Triệu Phong, cầu khẩn nói: "Tiểu Phong, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất đưa tao đến bệnh viện! Tao không muốn chết! Tao có thể sống! Ngày mai tao còn phải cưới Lưu Thanh Dao, phải làm gia chủ Triệu gia."
Triệu Phong lắc đầu, cười lạnh và nói: "Chỉ sợ anh không làm được những chuyện này. Nhưng anh yên tâm, sau khi anh chết thì tôi sẽ cưới Lưu Thanh Dao và làm gia chủ Triệu gia thay anh."
"Mày nói cái gì? Triệu Phong, đồ chó mày dám phản bội tao?" Triệu Húc giận dữ.
"Đồ chó! Tôi chịu đủ hai chữ này rồi!" Triệu Phong đột nhiên nổi điên, bắt đầu tát Triệu Húc: "Từ nhỏ đến lớn anh luôn gọi tôi là đồ chó, nói tôi là con hoang! Tôi chịu đủ rồi! Hiện tại tôi muốn để anh biết rốt cuộc ai mới là chó!"
"Anh đánh trả xem! Anh đánh tôi xem!"
Triệu Phong điên cuồng làm Triệu Húc cảm nhận được sợ hãi từ tận trong lòng. Nhưng như thế mới làm hắn ta càng tỉnh táo lên.
Hắn ta cầu khẩn: "Em trai ngoan, anh sai rồi! Đừng đánh nữa, mau đưa anh đi bệnh viện. Sau khi anh khoẻ lại thì nhất định sẽ đối đãi thật tốt với em."
Triệu Phong cười ha ha: "Thằng ngu này, đến bây giờ anh còn cảm thấy mình có thể sống sót về đến Vân Xuyên sao?"
"Triệu Húc, chẳng lẽ anh cảm thấy vụ tai nạn này chỉ là ngẫu nhiên?"
Triệu Húc hoảng sợ nói: "Mày có ý gì? Chẳng lẽ —— "
Triệu Phong cười lạnh và nói: "Không sai. Tai nạn là một âm mưu. Người đứng phía sau chính là Triệu Khải."
"Triệu Khải? Nó dám hại tao, tao muốn giết nó!" Triệu Húc quá kích động nên lại phun ra ngụm máu.
Triệu Phong thản nhiên nói: "Triệu Khải đoán ra thời gian và địa điểm anh đi qua nên mua chuộc một tài xế xe tải mắc bệnh nan. Dù sao tài xế cũng sắp chết, nhận nhiệm vụ này thì hắn có thể nhận được một số tiền lớn, đảm bảo cuộc sống cho vợ con."
"Anh yên tâm đi, sau khi trở lại Vân Xuyên tôi sẽ bẩm báo sự thật cho Triệu Thiên Nhạc, sau đó báo thù cho anh."
Triệu Húc trừng to đôi mắt, rung động kịch liệt, đã nói không ra lời.
Triệu Phong như đang thưởng thức một tác phẩm đắc ý mà cười rất xán lạn.
"Chẳng lẽ anh không muốn biết là ai mật báo cho Triệu Khải biết để chính xác tuyến đường và thời gian anh đi qua sao?"
Triệu Húc hoảng sợ nhìn Triệu Phong.
Triệu Phong gật đầu: "Không sai, chính là tôi."