"Cậu là ai?" Đột nhiên nghe thấy giọng của đàn ông khiến giọng nói của Carlo Conti lập tức trở nên lạnh lùng.
Tần Thiên cũng không phí lời, trực tiếp cúp điện thoại.
"Tần Thiên, anh có ý gì vậy?" Tô Tô Lập tức trở nên lo lắng.
Tần Thiên cười nói: "Em không nghe thấy sao, Carlo Conti đã phái người tới đây rồi. Có nghĩa là tốt nhất em nên đồng ý, nếu em không đồng ý thì sẽ trói em mang đi.”
Tô Tô tức giận nói: "Vậy anh nói với ông ta là em đã suy nghĩ xong, lại để cho thuộc hạ của ông ta lên đây, chẳng lẽ—"
"Họ Tần kia, không phải anh sẽ bán đứng lão nương đấy chứ!"
Nhìn bộ dáng trừng mắt của Tô Tô, Tần Thiên cảm thấy rất đáng yêu, hắn không nhịn được hôn lên khuôn mặt xinh đẹp một cái.
"Em là tâm can bảo bối của anh, anh làm sao nỡ nhường cho người khác chứ."
"Yên tâm đi, anh tự có sắp xếp."
"Mau đi vào đi, anh không gọi thì em đừng đi ra." Hắn kéo Tô Tô rồi đẩy cô vào trong phòng tắm.
Đúng lúc này, từ hành lang truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Sau đó, tiếng gõ cửa vang lên.
"Tô tiểu thư, tôi phụng mệnh của chủ nhân đến đây đón cô."
"Mời cô mau ra ngoài và đi theo chúng tôi."
Tiếng Trung Quốc của anh ta mang đậm vẻ khẩu âm của nước ngoài.
Tần Thiên mở cửa ra, nhìn thấy bên ngoài có bốn vệ sĩ nước ngoài rất cao lớn.
"Cậu là ai?"
"Tô tiểu thư đâu?" Nhìn thấy Tần Thiên, tên râu quai nón cầm đầu lạnh lùng nói.
"Tô tiểu thư nói, muốn cô ấy tới đó cũng được. Chỉ có điều, còn có một số điều kiện cần thương lượng."
“Vào đi."
Tên râu quai nón và cả 3 tên vệ sĩ khác, hoàn toàn không để tâm đến Tần Thiên.
Bọn họ hoàn toàn không lo lắng Tần Thiên sẽ lừa gạt. Bởi vì với thân thể nhỏ bé này của Tần Thiên, bọn họ đưa tay ra là có thể bóp nát.
"Tiểu tử, Phương Đông có phải là có một câu như thế này, người thức thời là trang tuấn kiệt."
"Cậu là chồng của Tô Tô tiểu thư đúng không. Không thể không nói cậu rất thức thời.”
“Chờ Tô Tô tiểu thư được chủ nhân bọn tôi yêu thương, cậu cũng sẽ có được rất nhiều lợi ích."
"Chủ nhân của bọn tôi luôn rất hào phóng."
Bọn họ cười lớn, đẩy Tần Thiên ra rồi xông vào.
"Tô tiểu thư không có ở trong phòng? Cô ấy ở đâu?"
Nhìn thấy trong phòng không có một bóng người, tên râu
quai nón tức giận, rút từ thắt lưng ra một chiếc dùi cui có dính máu.