Hiện tại chiêu thức nhìn như vụng về này lại làm hắn như gặp kẻ địch mạnh.
Nâng nặng như nhẹ!
Nâng nhẹ như nặng!
Thì ra đây mới là tinh túy võ đạo của Kỷ gia!
Hắn cẩn thận ứng phó.
Rất kỳ quái, vừa rồi hai người đánh túi bụi, hai cái tạ trong tay Tần Thiên và cán tạ của Kỷ Tinh thỉnh thoảng đụng vào nhau phát ra tiếng đinh đinh đang đang cực kỳ náo nhiệt.
Hiện tại hai người nhìn có vẻ rất vụng về.
Chiêu thức thường dùng được một nửa thì lại thu chiêu đổi thức.
Binh khí trong tay không còn va chạm nữa, cho dù không cẩn thận đụng vào nhau cũng vừa chạm là lui.
Cho nên trong phòng tập thể thao to lớn bỗng trở nên yên tĩnh.
"Chuyện gì vậy? Không phải xảy ra chuyện gì đó chứ?" Triệu Thiên Cơ biến sắc, không nhịn được muốn phá cửa xông vào.
Tần Thiên là ân nhân của Triệu gia bọn họ, Kỷ Tinh là thiếu gia Kỷ gia. Hai người này dù ai xảy ra chuyện thì Triệu Gia cũng không chịu nổi.
"Tam gia, không vội." Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, chẳng biết lúc nào lão quản gia A Phúc bên người Kỷ Tinh đã đứng ở phía sau.
Ông nhìn chằm chằm phòng tập thể thao, vẻ mặt hơi thay đổi rồi thấp giọng nói: "Nếu như không nằm ngoài dự đoán thì hiện tại cuộc so tài chân chính vừa bắt đầu thôi!"
"Không ngờ có thể ép tiểu thiếu gia vận dụng võ đạo Kỷ gia, Tần tiên sinh không hổ là Tần tiên sinh!"
Nhìn thấy dáng vẻ của ông, đám người không hiểu ra sao.
Nhưng cứ như bị một loại khí tức thần bí nào đó bao phủ, tất cả mọi người không nói thêm gì nữa mà lẳng lặng lắng nghe một hai tiếng vang rất nhỏ ngẫu nhiên truyền đến từ phòng tập thể thao.
Lại qua nửa giờ, bầu không khí cực kỳ ngột ngạt.
Tất cả mọi người đều câm như hến.
Lưu Thanh Dao lại nhịn không được nữa mà nói: "Tôi muốn vào xem thử!"
Cô ta lấy một cây rìu chữa cháy từ bên cạnh, muốn chuẩn bị phá cửa.
Đúng lúc này cánh cửa bị kéo ra từ bên trong, Kỷ Tinh xuất hiện ở cửa.
"Tiểu thiếu gia, thế nào?" A Phúc kích động hỏi.
Kỷ Tinh thở ra một hơi, bỗng đưa hai tay bắt lấy bả vai Lưu Thanh Dao rồi kích động nói: "Anh thua rồi! Thanh Dao, anh thua rồi! Ha ha ha ha, rốt cục anh cũng thua một lần!"
Trừ A Phúc ra, đám người đều ngây ngốc.
Tiểu thiếu gia Kỷ gia này không bị đánh ngốc đó chứ? Thua mà bày ra vẻ mặt như vậy sao?
Lưu Thanh Dao há hốc mồm ngơ ra nửa ngày, sau đó mới khó tin nói: "Thua mà tại sao anh lại mừng như vậy?"
Kỷ Tinh hưng phấn nói: "Bởi vì thua thì mới có tiến bộ! Em không biết anh muốn thua bao lâu rồi đâu! Hôm nay thật quá thoải mái! Rốt cục anh cũng thua rồi!"
A Phúc cười híp mắt nói: "Chúc mừng thiếu gia. Thiếu gia, lần này cậu cảm thấy cần bao lâu mới có thể phá giải chiêu làm cậu thua mất?"
Kỷ Tinh hơi do dự rồi nói: "Có lẽ cần một tháng. Thanh Dao, chúng ta đi mau!"
"Anh muốn trở về nghiên cứu cho kỹ, một tháng sau lại đến khiêu chiến Tần Thiên!"
Lưu Thanh Dao nhìn thấy Tần Thiên cười tủm tỉm đứng phía sau thì không vui quát: "Anh là tên vô dụng! Anh làm tôi tức chết rồi!"
Nói xong, cô ta vứt búa, nổi giận đùng đùng quay người bỏ đi.
"Thanh Dao!" Kỷ Tinh vội vàng đuổi theo.
Anh ta không quên quay đầu, hưng phấn nói với Tần Thiên: "Họ Tần, anh hại tôi cầu hôn thất bại! Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu! Lần này cầu hôn thất bại, lần tiếp theo tôi vẫn sẽ tới tìm anh!"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng lộ ra vẻ mặt quái dị.
Tô Tô bỗng "Phì" cười một tiếng.
Tần Thiên nhịn không được nói: "Vợ, em cười cái gì?"