Vì chấp niệm báo thù này mà cô ta kiên quyết đi vào Vân Châu, muốn gả cho một người đàn ông mà cô ta không yêu.
Thậm chí không tiếc đổi chồng đột xuất.
Hiện tại đây là hôn lễ của cô ta, người đàn ông này lại xuất hiện.
"Sao anh lại tới đây? Sao anh còn dám tới?" Cô ta cảm thấy như trời đất quay cuồng, mắt đỏ lên rồi lẩm bẩm nói.
Tần Thiên nhìn Lưu Thanh Dao, chua xót đáp: "Đừng làm khó mình, Triệu Phong không phải người xứng đôi với cô."
Mí mắt Lưu Thanh Dao giật giật, sau đó nổi cơn tam bành.
"Anh đang quan tâm tôi sao? Anh dựa vào cái gì xen vào chuyện của tôi? Họ Tần, khi anh hạ độc chết cha tôi thì sao không nghĩ tới cảm nhận của tôi?"
"Anh không muốn tôi gả cho Triệu Phong cũng được, anh lập tức tự vẫn trước mặt tôi đi! Anh xuống âm tào địa phủ đền tội cho cha tôi, chỉ cần anh làm được thì tôi lập tức hủy bỏ hôn ước!"
"Anh mau tự sát đi!"
Cô ta đã hơi điên dại.
"Thanh Dao, đừng sợ, có anh ở đây."
Triệu Phong không bỏ lỡ cơ hội mà nắm tay Lưu Thanh Dao, anh ta nhìn Tần Thiên với ánh mắt rất hung tợn rồi cười gằn.
"Họ Tần, coi như mày có khí phách, còn dám đến đây! Mày giết cha của Thanh Dao và nhiều người của Triệu gia như vậy, hiện tại chúng ta cùng tính thù mới nợ cũ!"
"Các người còn ngơ ra đó làm gì? Hắn chính là hung thủ làm hại Triệu gia, mau bắt hắn lại cho tôi!"
Sáu Thái Bảo do Liêu Kiệt cầm đầu và đông đảo thủ hạ của Triệu gia cùng xông lên, lập tức bao vây lấy Tần Thiên.
"Họ Tần, đã để mày sống lâu quá rồi, hôm nay có thể cùng thanh tính món nợ của chúng ta!"
Bắc Giang Nhị Hổ, Dư Thắng và La Kinh dẫn theo người của Bắc Giang và vọt lên.
Trước đó họ không có cơ hội giết Tần Thiên, hiện tại kẻ thù trước mắt nên họ cũng không nhịn được nữa.
Những vị khách còn lại cũng vô cùng khiếp sợ.
Ban đầu họ đã tỏ thái độ với Triệu Thiên Bằng, muốn trợ giúp Triệu gia điều tra hung thủ để báo thù giúp Triệu gia.
Vì thế Triệu Thiên Bằng hứa hẹn sẽ nợ họ một ân tình lớn.
Hiện tại hung thủ Tần Thiên ngay ở trước mặt, hơn nữa còn bị cao thủ của Triệu gia và Bắc Giang vây quanh, tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Lãnh đạo những gia tộc này nhìn thấy cơ hội kiếm lợi nên nhao nhao bảo vệ sĩ bên người xông tới.
"Thiếu gia, chúng ta làm sao đây?" A Phúc có chút lo lắng mà nhìn Kỷ Tinh.
Từ khi Tần Thiên xuất hiện, Kỷ Tinh vẫn luôn quan sát Tần Thiên như muốn nhìn thấu hắn.
Nhưng anh ta đã thất vọng.
Từ ánh mắt của Tần Thiên, Kỷ Tinh không nhìn ra cái gì cả.
Anh ta trầm ngâm rồi trầm giọng nói: "Tần Thiên, anh thật sự là hung thủ sao?"
"Tôi biết anh và Triệu gia có thù oán, nhưng nam tử hán đại trượng phu có thù gì cũng có thể đường đường chính chính tranh đấu. Ví dụ như Triệu gia chủ hẹn các anh đến Vọng Giang Lâu đánh cược cũng đáng được khen ngợi."
"Anh thì sao? Nếu như những người Triệu gia kia thật sự bị anh ám sát thì đừng trách tôi sẽ giải quyết anh ngay tại chỗ. Tôi làm như vậy cũng là giữ gìn quy tắc của phương Nam."
Tiểu thiếu gia Kỷ gia đích thân lên tiếng, đám người càng cảm xúc dâng trào.
Tần Thiên đối mặt với nhiều sát thủ hung ác bao vây mà vẫn đứng chắp tay với vẻ mặt lạnh lùng.