Tô Tô buồn cười: "Tiểu thiếu gia Kỷ gia nói lần này cầu hôn thất bại, lần tiếp theo vẫn sẽ tới tìm anh... Sao nghe cứ như anh ta cầu hôn anh vậy?"
Triệu Thiên Cơ cũng cười ha ha, nói: "Tiểu thiếu gia Kỷ gia thật cá tính. Tần tiên sinh, chỉ sợ anh không vứt bỏ được phiền toái này rồi."
Nghe Tô Tô và Triệu Thiên Cơ nói vậy, Tần Thiên đen mặt rồi vội vàng nói với Tô Tô: "Vợ à, anh chỉ thích em thôi! Vì em mà anh đánh rất vất vả. Vợ ơi, hôn một cái thưởng cho anh đi."
Nói xong, hắn còn vô sỉ đưa mặt tới.
"Anh nói cái gì đó!" Tô Tô vội vàng đỏ mặt đẩy Tần Thiên ra.
Người này thật quá vô sỉ. Không thấy có nhiều người đang nhìn như vậy sao?
Triệu Thiên Cơ cười ha ha: "Chúc mừng Tần tiên sinh triển khai thần uy, thắng được tiểu thiếu gia Kỷ gia."
"Cái kia, Tần tiên sinh, tôi lập tức đi sắp xếp nhân viên làm việc của hai người. Trợ giúp hai người mở tiệm ở Vân Xuyên. Ngài có thể tiếp tục đòi thưởng với phu nhân."
Nói xong, Triệu Tam gia nghiêm túc thận trọng lại che miệng chạy đi.
Tần Thiên cũng hơi ngượng ngùng, hắn vội vàng nói: "Tam gia, tôi đi với ông!"
Hắn kéo tay Tô Tô đuổi theo.
Nhưng nghĩ đến những lời nói trước khi rời đi của Kỷ Tinh, Tần Thiên thật cảm thấy bất đắc dĩ.
Mình đụng phải một võ si như thế, nếu thua thì tên Kỷ Tinh kia không chừng sẽ lấy đầu mình đi cầu hôn thật.
Thắng cũng không được yên, bởi vì hắn sẽ gặp phải khiêu chiến không ngừng không nghỉ.
Tên này đang muốn chơi một trăm linh một lần cầu hôn, không, khiêu chiến sao?
Nghĩ đến võ đạo Kỷ gia do Kỷ Tinh thi triển ra vào thời khắc sống còn làm mình không thể không vận dụng công phu trong Thần Vương Bí Điển mới lấy được thắng lợi.
Tần Thiên cũng cảm thấy hứng thú hơn với Kỷ gia này.
...
Giờ phút này, trên phố đi bộ thương nghiệp Kim Nhai phồn hoa nhất của Vân Châu, trong văn phòng ủy ban quản lý, mấy nhân viên quản lý đang đánh mạt chược.
Dương Lâm đứng ở bên cạnh luôn ăn nói ngon ngọt xin xỏ.
"Hách chủ nhiệm, ngài xem, căn nhà kia của ngài đang để trống mà, không ai thuê không phải rất lãng phí sao? Chúng tôi cam đoan tiền thuê là dựa theo giá thị trường, tuyệt đối không chặt giá."
"Chúng ta có thể ký hợp đồng dài hạn, dự chi trước tiền thuê nửa năm. Ngài thấy thế nào?"
Hách chủ nhiệm, một người trung niên ngồi ở phía Đông đang ngậm một điếu thuốc, không nâng mí mắt lên một cái.
"Hồng Trung."
"Đụng."
"Hách chủ nhiệm, ông như vậy là muốn nã pháo à."
"Cẩu Tam, thằng nhãi cậu đừng xàm với bố. Nếu cậu thắng được thì tôi ăn bàn mạt chược này."
"Tam Điều."
"Hồ." Hách chủ nhiệm cười ha ha rồi đẩy bài trước mặt ra.
Cẩu Tam điểm pháo lộ ra vẻ mặt xui xẻo khó chịu.
Anh ta là đội trưởng bảo vệ ở đây, có mấy chục thủ hạ phụ trách an toàn và trật tự của toàn bộ Kim Nhai.
Anh ta đã liên tục thua mấy lần nên thẹn quá hoá giận, nhưng lại không dám trút giận lên đám người Hách chủ nhiệm.
Anh ta ngẩng đầu nhìn thấy Dương Lâm cúi đầu khom lưng bên cạnh thì lập tức nổi nóng.
"Đồ chó, bảo mày cút có nghe hay không? Thật con mẹ nó xui xẻo mà! Nếu không phải tại mày thì bố có thua nhiều tiền như vậy không?"
"Cút!"
Anh ta xông đến đạp mấy cái thật mạnh lên người Dương Lâm.
Dương Lâm trợn mắt muốn trở mặt. Anh ta không phải người tính cách tốt gì, hơn nữa cũng có chút công phu, ngày xưa cũng là thanh niên nhiệt huyết ở Sở Châu mộng tưởng gia nhập Sở Minh.