Chẳng qua, thế này cũng đủ để khiến Độc Sư chán ghét. Với lại, sau này Độc Sư làm gì cũng sẽ cẩn thận hơn một chút.
Cứ thế thì cũng coi như là xả được cơn giận.
"Được rồi, tình hình của hai thằng nhóc các cậu cũng không ổn nhỉ?"
"Để xem sau này mấy người còn dám hành động đơn lẻ nữa không. Đi nhanh lên đi!"
Nói rồi anh sa sầm dẫn đầu lao xuống dưới núi.
Thật ra, với tình hình của Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long thì đã ở thế yếu từ lâu rồi.
Sở dĩ bọn họ có thể chống chọi đến bây giờ cũng là vì Tần Thiên xuất hiện.
Chống đỡ hoàn toàn nhờ vào sức mạnh tinh thần.
Bây giờ, mọi chuyện kết thúc rồi, sắp phải quay về. Bọn họ đều cảm thấy trước mắt mình có hơi u ám, nhìn xung quanh toàn tuyết trắng, cả hai đều có hơi choáng váng.
Cảm giác như có thể ngã quỵ xuống bất cứ lúc nào và không bao giờ tỉnh lại.
Chỉ là, trước mặt Tần Thiên, bọn họ không chịu yếu thế.
Cả hai đều nghiến răng nghiến lợi đi theo phía sau Tần Thiên, đi xuống dưới ngọn núi phủ đầy tuyết cao mấy ngàn mét.
Lúc đi xuống dưới núi thì cũng là lúc mặt trời mọc đằng Đông, nắng bình minh ló dạng.
Dưới ánh nắng thanh khiết, ngọn núi tuyết cao không thể leo nổi lại tỏa ra một luồng ánh sáng vàng. Nhìn qua, trông vừa trang nghiêm và trang trọng.
Giống như một vị thần không thể xúc phạm.
Nghĩ đến đêm kinh hồn hôm qua, cả Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long đều cảm thấy như đã qua một kiếp.
Bọn họ kiên trì đi theo Tần Thiên vào một khách sạn trong thị trấn nhỏ. Được hơi ấm trong phòng bao lấy, họ cũng không nhịn nổi nữa.
Mắt tối sầm lại, đi loạng choạng rồi ngã chổng vó lên giường, ngất đi.
Tần Thiên nhìn hai người anh em mà cũng bất đắc dĩ cười khổ.
Theo lý mà nói, với thân phận và địa vị của Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long bây giờ thì họ có thể thoải mái sống bất cứ cuộc sống nào mà mình muốn.
Nhưng bọn họ lại cứ "ngu ngốc", năm nào cũng chạy đến mấy nơi nguy hiểm, lấy đó làm nơi luyện tập khắc nghiệt.
Có điều, có lẽ thật ra điều này cũng do dòng máu chảy bên trong con người họ quyết định.
Anh sắp xếp cho hai người trên giường cẩn thận, đắp chăn, rồi đi tới cửa hàng duy nhất ở trong trấn nhỏ.
Điều bất ngờ là ở đây lại có nguyên liệu nấu lẩu Đại Hồng Bào. Còn có cả rượu trắng nhập khẩu cao cấp.
Tần Thiên mua các loại thịt và rau. Mua bếp từ và một cái nồi nhỏ, trở về phòng rồi bắt đầu lấy xương nấu nước dùng.
Hơi nước và mùi thơm từ xương khiến Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long có chút phản ứng.
Chỉ là bọn họ vẫn đang hôn mê, nói đúng hơn, là đang ngủ mê, chẳng những không tỉnh lại mà còn ngủ sâu hơn nữa.
Tần Thiên làm như thế, vừa là để nấu nước, chờ lát nữa nhúng lẩu. Đồng thời cũng là để lấy hơi nóng tăng nhiệt độ cho căn phòng.
Ròng rã suốt một ngày, khi hoàng hôn đã buông xuống hẳn, cả căn phòng đã ấm áp như mùa xuân.
Nước trong nồi được thêm vào liên tục. Đến cuối cùng thì đã thành một nồi canh xương hầm đậm đà.
Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long liếm môi, cuối cùng cũng mở mắt.
Trong giấc mơ của bọn họ, giữa trời đông giá rét, bụng đói cồn cào, họ chảy đuổi theo mùi thịt và hơi ấm, chạy theo không biết bao lâu.
Rồi hai người nhìn thấy Tần Thiên đang ngồi trước bếp từ, nhàn nhã nấu nồi lẩu, ánh mắt của họ lập tức xanh lên:
"Thủ lĩnh, để lại cho chúng tôi một ít với!"
Cả hai người vọt tới trước bàn ăn, nhìn qua trông như mấy con quỷ đói.
Sau khi ăn vài miếng lớn, họ mới thở ra một hơi, cảm giác như đã sống lại hẳn.
Tần Thiên rót ba chén rượu, rồi cười nói: "Sau khi có lệnh truy sát, đã bắt đầu có người nhắn lại rồi."