Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có biết bao cao thủ đã mất mạng xuống Hoàng Tuyền dưới đao Tuyền Phong Tam Trảm này.

Nhưng mà Tần Thiên vẫn rất thông thả, mỗi một lần đều vô cùng khéo léo tránh đi.

Đến cuối cùng Truy Phong thật sự không thể chịu nổi nữa, anh ta hét lên: "Chết đi cho tôi!”

Toàn thân bị kích thích nhảy lên không trung.

Một đao vô cùng sắc bén bổ về phía Tần Thiên giống như tia chớp xé rách mây đen.

“Truy Phong không được!”

“Tần Thiên cẩn thận!”

Truy Phong xuất ra một đao này làm cho An Quốc và Liễu Như Ngọc đều có cảm giác như rơi xuống địa ngục, kinh ngạc hét lớn.

Ánh mắt Tần Thiên trở nên nghiêm túc, hắn nhìn ra thực lực chân chính của Truy Phong thông qua một đao này.

Lần này cuối cùng hắn không tránh né nữa.

Mà vươn ra hai ngón tay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Đúng vậy, hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy thân đao sắc bén.

Hai ngón tay nhìn như bình thường, nhìn như tùy tiện kẹp lấy.

Lúc này thời gian và không gian giống như đột nhiên đứng yên.

Một đao kinh động quỷ thần, đóng băng giữa không trung, cho dù cố gắng thế nào cũng không thể tiến thêm được.

Còn Truy Phong đang cầm đao, người ở giữa không trung, cơ thể và đao cùng nhau bị đóng bắng.

Giống như con ngựa phi nước đại giẫm ên con yến bay.

Một cảnh tượng rất kỳ lạ.

"Tôi nghe nói trong rừng rậm Na Cương có một vị đao thần, một rìu có thể cắt đứt âm dương, kinh động quỷ thần.”

"Cậu là người của ông ta?"

Tần Thiên buông tay ra, mỉm cười nói.

Truy Phong ngã trên mặt đất, sắc mặt khiếp sợ trắng bệch, anh ta nhìn chằm chằm Tần Thiên, cắn răng nói: "Anh biết sư phụ tôi?”

Tần Thiên hơi lộ vẻ kích động: "Không biết. Không ngờ cậu lại có được chân truyền của ông ta.”

Mặt mày Truy Phong ảm đạm: "Không, ông ấy không phải sư phụ tôi, ông ấy chỉ dạy tôi cách dùng đao, mà không chịu thu nhận tôi làm đồ đệ.”

"Bây giờ thì tôi đã hiểu rồi, ông ấy cảm thấy tôi không xứng, sợ tôi làm mất mặt ông ấy."

"Quả thật tôi đã làm ông ấy mất mặt."

Một người chưa bao giờ thất bại và rất tự phụ lại bị đánh như vậy trước mặt người cùng trang lứa.

Sự tự tin của Truy Phong bắt đầu sụp đổ.

Tần Thiên vội vàng nói với vẻ nghiêm túc: "Cậu có thể luyện đến trình độ này, nói rõ cậu là kẻ nghiện đao.”

"Chẳng qua công lực hơi thiếu chút mà thôi."

"Chính cậu mới vừa rồi cũng nói có đôi lúc cậu không thể khống chế được bản thân sau khi xuất đao. Đó là khiếm khuyết của cậu.”

"Bởi vì cậu quá coi trọng đao, coi nó như thần, còn xem bản thân là tín đồ của nó."

"Thật ra đao cũng chỉ là một thanh đao. Bản thân nó không có linh hồn, linh hồn của nó là do người sử dụng ban cho nó.”

"Vì vậy cậu nên là chủ sở hữu của nó chứ không phải nô lệ của nó, hiểu không?”

"Tôi là chủ nhân của đao, mà không phải nô lệ..." Truy Phong lẩm bẩm, dường như đã ngộ ra điều gì đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK