Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước khi đi, Tô Nam nhìn Tô Tô cười khẩy nói: "Biết vì sao bây giờ lại muốn trục xuất cô ra khỏi gia tộc không? Đó là bởi vì Tô gia sắp bay lên rồi.”

"Còn cô không có tư cách được dính hào quang của gia tộc."

“Chúng ta hãy chờ xem!”

Đả kích lớn bất thình tới khiến Tô Tô khó có thể chấp nhận được, cô đuổi theo.

Bên ngoài trời đang mưa.

"Cháu không làm gì sai, vì sao lại đối xử với cháu như vậy?"

“Gia gia, ông giải thích rõ ràng cho cháu đi!”

"Dựa vào cái gì muốn trục xuất cháu ra khỏi gia tộc? Cháu không phục!” Cô điên cuồng đập cửa xe của Tô Bắc Sơn.

Mặt Tô Bắc Sơn lạnh lùng, ông lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác của gia chủ.

Đây chính là kết quả phản bội ông.

Hơn nữa, nó chỉ mới bắt đầu.

Đại hội đầu tư sắp diễn ra, đến lúc đó Tô Văn Thành đạt được vị trí thứ nhất, nhận được đầu tư khổng lồ, vực dậy Tô gia.

Đến lúc đó, ông muốn nhìn thấy Tô Tô quỳ xuống cầu xin ông.

Ông muốn cho toàn bộ Long Giang, đều quy phục dưới chân ông.

"Lái xe." Ông tuyệt tình hạ lệnh.

"Đừng đi..."

"Dừng xe!"

Tô Tô đuổi theo, sau đó ngã xuống đất. Chỉ có thể ngồi trong bùn lầy nhìn chiếc Mercedes phong đi dưới mưa trong tuyệt vọng.

Cảm xúc tích lũy nhiều năm rốt cục cũng bộc phát, cô gào khóc.

Không phân biệt được là mưa hay nước mắt, tuỳ ý lướt qua trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

“Tần Thiên, cậu còn không mau đi ôm nó về, nó là vợ của cậu đấy!” Trước cửa nhà máy, Tô Bắc Tề lo lắng nói.

Nhưng ngoài ý muốn, lúc này đây, Tần Thiên lại không xuất hiện che gió che mưa cho Tô Tô.

Hắn nhìn bóng dáng cô đơn trong mưa, trái tim rit máu, tuy nhiên lại không hành động gì.

"Bây giờ cô ấy đã không còn là cô gái ngây thơ nữa, cô ấy có chút ảo tưởng đã đến lúc phải vứt bỏ nó rồi."

"Tuy rằng tàn khốc, nhưng đây là trở ngại không thể tránh khỏi trên con đường trưởng thành của cố ấy.”

"Trừ phi cô ấy tự mình đứng lên, nếu không không ai trong chúng ta có thể giúp được."

Giọng nói của hắn như vô tâm.

Tô Bắc Tề, cùng với rất nhiều lãnh đạo chủ chốt của nhà máy đều vây quanh ở cửa, tất cả mọi người đều rất sốt ruột.

Thời gian đang lặng lẽ trôi qua.

Trời mưa càng lúc càng lớn.

Tô Tô đã ướt như chuột lột từ lâu, bóng dáng trong mưa trông bất lực và đáng thương.

Cuối cùng, ngay cả Tần Thiên cũng nhịn không được, lúc muốn chạy tới. Hắn cuối cùng cũng nhìn thấy Tô Tô đang từ từ đứng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK