Lúc này, Lý Thành Nam và một số đồng nghiệp của liên minh cung ứng dược phẩm đang họp tại văn phòng.
Dương Ngọc Lan với tư cách là người phụ trách liên hợp cung ứng dược phẩm, đi nơi khác đàm phán với một số công ty y tế niêm yết.
Nếu thuận lợi thì mấy sản phẩm của mấy công ty y tế niêm yết kia sẽ tiến vào Long Giang.
Bọn họ đều lo lắng đến lúc đó, sản phẩm sẽ được cung cấp cho bệnh viện thông qua bàn tay của những thương nhân này..
Có lẽ nhà máy kết nối trực tiếp với bệnh viện.
Nếu nhà máy kết nối trực tiếp được với bệnh viện trực tiếp, thì bên Lý Thành Nam bị đẩy ra rồi, không thể tính được tổn thất!
"Lý tổng, ông là người có thực lực nhất trong chúng ta, ông phải nói gì đó.”
"Đúng vậy. Lần này chúng ta nhất định phải lấy được tư cách đại lý.”
"Thiết bị y tế và thuốc men của nhà máy phải thông qua chúng ta, sau đó mới vào các bệnh viện lớn ở Long Giang."
Sắc mặt Lý Thành Nam nghiêm túc, cuối cùng ông ta thở dài nói: "Chuyện này, tôi có nói cũng vô dụng.”
"Tất cả đều ở phu nhân Dương Ngọc Lan."
"Theo tôi thấy chúng ta vẫn nên nịnh bợ bà ta thật tốt đi."
Một người tên Bạch Khải nhíu mày nói: "Nhưng Dương phu nhân hiện tại không ở Long. Chúng ta cũng không thể đuổi theo đến nơi bà ta đi công tác đấy chứ?”
Lý Thành Nam cười lạnh nói: "Các người còn chưa hiểu sao?”
"Điểm quan trọng của vấn đề không phải ở Dương Ngọc Lan."
"Bà ta chỉ là đàn bà, làm sao có địa vị và quyền lực như ngày hôm nay? Đằng sau chẳng phải là có quý nhân nâng đỡ sao.”
"Quý nhân..." Bạch Khải ngây người một chút, nói: "Ông nói là Tần Thiên sao?”
Lý Thành Nam thở dài: "Đúng vậy, bà Dương đã tìm được một cậu con rể tài.”
"Các vị, theo tôi được biết ngay cả Ngô Thiên Hùng ở trước mặt Tần Thiên cũng tự xưng là em (xưng hô khiêm tốn), Thiết Lâm Phong cũng nghe theo lệnh.”
“Các người ngẫm lại lại xem Tần Thiên này có năng lực đến mức độ nào?
Tất cả mọi người thở dài.
Bạch Khải nghĩ đến cái gì, nói: "Tôi biết rồi!”
“Chúng ta đi nhờ vả Tần Thiên!”
"Không đúng, sao lại có thể không tôn trọng Thiên ca như vậy chứ? Tên của Thiên ca cũng có thể tuỳ tiện gọi sao?" Ông ta tự đánh vào miệng mình.
“Đúng đúng đúng, chúng ta nên gọi là Thiên ca!”
"Sau này mọi người ở Long Giang có thể sống thoải mái hay không thì phải xem Thiên ca có vui không."
"Nếu như vậy, Lý tổng ông phụ trách liên lạc với Thiên ca đi."
"Hy vọng hắn có thể nể mặt, chúng ta mời hắn ăn cơm."
Lý Thành Nam cũng có chút kích động, nói: "Được, tôi sẽ nghĩ cách liên lạc với Thiên ca!”
Lúc này điện thoại của ông ta đổ chuông.
Thấy con trai gọi tới, ông ta không vui: "Ba đang bận, có chuyện gì thì về nhà rồi nói sau.”
"Bố!" Lý Cường nghe thấy tiếng của ba mình suýt chút nữa là bật khóc.
“Ba mau tới đây đi!”
“Mau dẫn người đến bờ sông, con bị người ta bắt cóc rồi!”
Cái gì?
Lý Thành Nam hoảng sợ, điện thoại xém chút nữa rơi xuống đất.
Lúc này, Bạch Khải cùng với mấy ông chủ còn lại cũng đều nhận được điện thoại của con trai bọn họ.
Nội dung đều giống nhau.
"Mấy đứa trẻ đã bị bắt cóc? Là ai lại có lá gan lớn như vậy!”
“Nhanh, báo cảnh sát!”
“Chờ một chút!”Lý Thành Nam bình tĩnh nói: "Không thể báo cảnh sát!”
"Sự an toàn của đám trẻ mới quan trọng!"
"Hơn nữa hình như đối phương không nói muốn bao nhiêu tiền, chắc là muốn đàm phán."
"Các vị, chúng ta chạy tới trước, sau đómọi người thông báo cho vệ sĩ trong nhà mình, tất cả chạy tới đó.”
“Đúng, đi mau!”
Đối với những người giàu có này, con cái chính gốc rễ của bọn họ.