"Tao nói cho mày biết, cao thủ Bắc Giang đã đến rồi. Sản nghiệp của Triệu gia còn nhiều mà, nhưng mày cảm thấy mình có mạng để lấy không?"
Mặt của Tần Thiên cũng trầm xuống, lạnh lùng nói: "Các người muốn mượn tay Bắc Giang tới giết tôi chẳng sao cả. Nhưng tôi từng được người ta nhờ vã, nếu các người dám vì chuyện này mà xúc phạm tới Lưu Thanh Dao thì đừng trách tôi độc ác vô tình! Đến lúc đó Triệu gia sẽ bị xoá tên khỏi Vân Xuyên!"
"Mày nói cái gì?" Triệu Thiên Cơ khiếp sợ.
Triệu Thiên Nhạc ngây ra một lúc, cũng nói: "Mày phải bảo vệ Lưu Thanh Dao?"
"Họ Tần, mày và Lưu Thanh Dao có quan hệ gì? Chẳng lẽ không phải thù giết cha sao? Tại sao mày muốn bảo vệ cô ta?"
Ông ta nhạy bén đột nhiên cảm thấy có vấn đề.
Lần đón dâu này thuận lợi như vậy chỉ vì Lưu Thanh Dao muốn giết Tần Thiên, báo thù cho cha mình sao?
Trong này có ẩn tình khác không? Sao ông ta cảm thấy trên đầu con mình hơi xanh rồi.
Tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ cho loại gièm pha này trong gia tộc lớn như bọn họ.
Tần Thiên cười lạnh không nói, tiếp tục cắn hạt dưa.
Chuyện nên nói hắn đều đã nói, còn lựa chọn như thế nào là chuyện của Triệu gia.
Hắn cũng hơi bực bội khi nợ ân tình của người nhà Lưu Triệt.
Lần này nếu Triệu gia dám tổn hại Lưu Thanh Dao thì hắn không ngại vận dụng thủ đoạn lôi đình.
Triệu Thiên Nhạc cắn chặt răng, còn muốn nói gì đó thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng kinh hô.
"Phong thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?" Có người của Triệu gia la lên.
Chỉ thấy Triệu Phong đỏ mắt, mặt đầy máu vọt vào.
Tình huống gì vậy?
Sao lại thế này?
Buổi tiệc đang rất vui vẻ ấm áp lập tức rối loạn, khách khứa đều tránh né.
Triệu Phong té nhào đến trước mặt Triệu Thiên Nhạc, hoảng sợ nói: "Cha, đã xảy ra chuyện rồi! Chuyện lớn rồi!"
Triệu Thiên Nhạc hơi kinh ngạc, trong đầu lập tức hơi trống rỗng.
"Phong Nhi, xảy ra chuyện gì? Không phải tụi con đi đón dâu sao? Chẳng lẽ cô Thanh Dao không tới?"
Triệu Phong thấp giọng nói: "Chị dâu và người của Bắc Giang đã an toàn vào khách sạn."
Triệu Thiên Nhạc thở ra một hơi rồi nói: "Vậy còn xảy ra chuyện gì nữa. Đám trẻ tụicon thật là hấp tấp bộp chộp."
Ông ta cười nói với đám khách chung quanh: "Người trẻ tuổi đánh nhau trở mặt, làm mọi người chê cười rồi. Tôi đi xử lý một chút, chư vị, nên uống thì cứ uống, đừng ngại."
Nói xong, ông ta trợn mắt nhìn Tần Thiên một cái rồi cười lạnh nói: "Được rồi, chúng ta cứ chờ xem."
Sau đó ông ta mới trầm mặt đi nhanh rời đi.
Trong buổi tiệc hôm nay đều là người có thân phận. Ông ta cũng không muốn có gièm pha gì làm mọi người chê cười.
Cho nên ông ta phải đến nơi khác xử lý.
Đám khách khứa rất bất ngờ.
Có người bắt đầu bàn tán, không biết ai dám đánh nhau ở Triệu gia vào mừng này, xem ra người nọ xui xẻo rồi.
Ánh mắt của rất nhiều người nhìn về phía Tần Thiên cũng tràn đầy khinh thường và trào phúng.
Thanh niên này quá không nể mặt Triệu gia chủ, vậy không phải muốn chết sao?
Tần Thiên nhíu mày, không đoán ra Triệu gia xảy ra chuyện gì. Nhưng nghe nói Lưu Thanh Dao đã an toàn vào khách sạn thì hắn cũng yên tâm.
Hắn đứng dậy chuẩn bị rời đi thì mí mắt bỗng giật giật.
Từ đằng xa có một người trẻ tuổi mặc vest trắng nâng một ly rượu vang đỏ đi tới.
Người trẻ tuổi cười híp mắt, nhìn rất hào hoa tao nhã, nhưng thông qua bước chân, phối hợp thân thể và hô hấp của anh ta thì Tần Thiên lập tức biết ngay đó là một cao thủ.