Khi đó Lâm Lung không còn là Lâm Lung nữa mà là Ngọc Thiên Vương bên cạnh Nam Giang Vương, Ngọc Linh Lung.
Quan trọng hơn là bà ấy còn trở thành người vợ bí mật của Lưu Triệt, còn sinh một đứa con gái cho ông ta.
Triệu Thiên Bằng mất hết hi vọng, rốt cục cũng ý thức được đã bỏ lỡ một lần chính là bỏ lỡ cả đời.
Ông cẩn thận giọng nói và dáng điệu của Lâm Lung vào chỗ sâu nhất dưới đáy lòng, cho dù đời này không nhìn thấy Lâm Lung nữa thì ông cũng có thể sống đến cuối đời dựa vào những ký ức này.
Ông không ngờ họ lại gặp nhau trong tình huống này.
Đối mặt với lời chất vấn của Ngọc Linh Lung, Triệu Thiên Bằng cười khổ.
"Long Long —— "
"Gọi tôi là Lâm Lung, hoặc là Lâm tổng!"
Trên mặt Triệu Thiên Bằng đầy đắng chát, "Long Long" vốn là cách gọi thân mật giữa họ.
Ông đầy áy náy mà nói: "Vâng, Lâm tổng. Mấy năm nay, phần lớn thời gian tôi luôn làm ăn ở bên ngoài, gần như không hỏi đến chuyện của gia tộc."
"Lần này Thiên Nhạc gọi điện thoại cho tôi, nói con của nó muốn thành thân, là cưới con gái của Bắc Giang Vương, tôi làm bác cả nên dù thế nào cũng phải trở về tham gia."
"Tôi chỉ đi ngang qua Bắc Giang, thuận đường tới thăm bà thôi. Thế nào, chẳng lẽ bà không tán thành vụ hôn nhân này sao?"
Ngọc Linh Lung nhìn Triệu Thiên Bằng một cái, biết ông vô tội.
Bà ấy cắn răng nói: "Triệu gia các người chỉ lợi dụng mẹ con chúng tôi thôi! Các người đánh không lại Tần Thiên, không bắt được An Quốc nên lừa gạt con gái tôi, ép Bắc Giang liên thủ với các người!"
"Tôi nói cho các người biết, hết hi vọng đi! Chỉ cần Lâm Lung này còn sống thì sẽ không để các người đạt được gian kế!"
"Còn nữa, nếu con gái tôi chịu chút tủi nhục nào ở Vân Xuyên thì Lâm Lung này sẽ đích thân dẫn Ngũ Hổ Tướng đến san bằng Vân Xuyên, diệt cả nhà Triệu gia ông!"
Nhìn dáng vẻ tức giận của Ngọc Linh Lung, trong mắt Triệu Thiên Bằng hiện ra chút ấm áp.
Ông như nhìn thấy đại tiểu thư vô ưu vô lự, điêu ngoa thành tính năm đó.
Năm đó thứ Lâm Lung hấp dẫn ông cũng là tính cách thẳng thắn này.
"Ông cười cái gì? Cảm thấy tôi không làm được sao?" Ngọc Linh Lung nổi nóng.
Triệu Thiên Bằng ho khan một cái rồi vội vàng nói: "Bà yên tâm, mặc dù phế nhân này không có quyền nói chuyện, nhưng vẫn qua có mấy phần mặt mũi ở Triệu gia."
"Tôi đảm bảo với bà là sau khi cháu Thanh Dao đến Triệu gia sẽ không chịu tủi nhục gì."
"Còn chuyện em trai tôi muốn lợi dụng hôn ước để áp chế Bắc Giang tham chiến, cụ thể thế nào tôi không rõ lắm."
"Chờ tôi chạy tới gia tộc, tìm hiểu rõ tình hình thì nhất định sẽ mật báo cho bà. Bà yên tâm, Triệu Thiên Bằng này lấy mạng ra đảm bảo dù thế nào cũng không để mẹ con hai người bị tổn thương."
Vành mắt Ngọc Linh Lung ửng đỏ.
Bà ấy chỉ là một người phụ nữ, đã thật lâu chưa cảm nhận được sự ấm áp khi được đàn ông bảo vệ.
Bà ấy trầm mặc rồi thấp giọng nói: "Những năm qua ông ta thật sự chưa cưới vợ sao?"
"Cần gì chứ." Triệu Thiên Bằng chua xót nói: "Tôi cho rằng đáng giá, chỉ cần tôi không cưới vợ thì người trong lòng vẫn làm bạn với tôi."
Mí mắt Ngọc Linh Lung giật giật, bà ấy biết người trong lòng Triệu Thiên Bằng chính là mình.
Nhưng cảnh còn người mất, bây giờ bà ấy đã không còn là người của trước kia nữa rồi.
Bà ấy thở dài, thấp giọng nói: "Năm đó là tôi có lỗi với ông."
Triệu Thiên Bằng vội nói: "Bà không sai. Sau này tôi cũng hiểu giữa chúng ta chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước. Bà và Lưu Triệt mới thật sự cùng chung hoạn nạn, cùng hưởng vinh nhục. Khi bà cần trợ giúp nhất thì tôi không xuất hiện, là Lưu Triệt giúp bà chống đỡ một mảnh trời. Ông ấy là một người đàn ông đích thực. Những năm qua tôi chưa từng oán giận ông ấy."
Ngọc Linh Lung lau khóe mắt, trầm mặc mà nói: "Không nói cái này. Hiện tại cũng đã gặp rồi, ông đi nhanh đi. Ngày mai sẽ là đám cưới của Dao Dao, ông đưa cái này cho nó giúp tôi."
Bà ấy cẩn thận tháo một chiếc nhẫn từ trên tay xuống.
"Đây là lúc trước mẹ tôi để lại cho tôi. Mẹ tôi kể dù con gái gả đi cũng vĩnh viễn là báu vật trong tim mẹ."