"Nếu Triệu Húc đột nhiên mất mạng, anh thành người thừa kế thì em cam đoan Lưu Thanh Dao sẽ gả cho anh. Đến lúc đó Bắc Giang chính là của hồi môn mà Lưu Thanh Dao mang đến cho anh."
"Rốt cuộc anh có thể trở thành chủ nhân tương lai của Triệu gia hay không thì phải xem lần này. Tự giải quyết cho tốt đi."
Nhìn bóng lưng Triệu Phong rời đi, rốt cục Triệu Khải cũng đưa ra một quyết định trọng đại.
"Gửi vị trí của Triệu Húc cho anh. Lần này con đường hắn đón dâu sẽ biến thành đường Hoàng Tuyền."
Triệu Phong không quay đầu lại, nhưng đáy mắt lại hiển lên một tia đắc ý.
Rất nhanh kế hoạch của anh ta sẽ thành công.
Đến lúc đó anh ta mới là người chiến thắng ôm được mỹ nhân cười đến cuối cùng.
"Anh Húc, ngại quá đã đến trễ. Tên Triệu Khải kia đố kị sắp điên rồi, giữa ban ngày mà lại lôi kéo em uống rượu." Nhìn thấy Triệu Húc, Triệu Phong vội vàng chạy tới rồi tức giận nói.
Triệu Húc cười ha ha, vỗ nhẹ bả vai Triệu Phong và nói: "Em trai ngoan, lên xe! Cùng anh đi đến Bắc Giang đón chị dâu xinh đẹp như hoa của em về."
Đội xe xa hoa chậm rãi chạy ra khỏi sân Triệu gia rồi đi thẳng đến Bắc Giang.
Bởi vì ngày mai là hôn lễ nên rất nhiều vị khách nhận được thư mời đã chạy tới.
Triệu gia gần như bao hết tất cả khách sạn xa hoa của thành phố Vân Châu để khách khứa vào đó ở.
"Thiếu gia, đội ngũ đón dâu của Triệu gia xuất phát rồi. Nghe nói Lưu Thanh Dao là một mỹ nữ, còn là người thừa kế vị trí Bắc Giang Vương duy nhất trong tương lai. Lần này Triệu Húc và Triệu gia hời rồi."
Trước cửa sổ chạm sàn của một khách sạn to lớn, một người trung niên trông như quản gia đang nói chuyện với một người đàn ông trẻ mặc vest trắng đứng bên cửa sổ.
Trong tay người đàn ông trẻ này đang cầm một tấm hình.
Hắn ta nhìn cô gái đáng yêu như búp bê trên tấm ảnh mà nhếch miệng lên: "Đúng là vật báu. Nhưng tôi tham gia hôn lễ này không phải vì nể mặt Triệu gia, mà là vì Tần Thiên. A Phúc, ông nói xem Tần Thiên có đến không? Hắn dám đến không?"
A Phúc cười nói: "Tần Thiên này thật sự rất can đảm, tôi nghe nói Triệu gia phát thiếp mời cho hắn, hi vọng hắn sẽ đến."
"Tôi cũng muốn biết làm sao hắn lấy đi năm thành phố từ trong tay Triệu gia. Nếu tôi đoán không lầm thì Triệu gia sẽ không dễ dàng để hắn lấy chúng đi."
Người trẻ tuổi mặc vest trắng nhếch miệng lên, trong mắt lộ ra tia sáng như sao trời.
"Đã thật lâu tôi không gặp đối thủ nào xứng tầm, hi vọng Tần Thiên sẽ không làm tôi thất vọng."
Anh ta tên là Kỷ Tinh, đến từ Kỷ gia của tỉnh Tứ Hải.
Tỉnh Tứ Hải có thực lực hùng hậu nhất ở phương Nam. Mà Kỷ gia chính là đầu sỏ hoàn toàn xứng đáng của tỉnh Tứ Hải.
Cho nên nói Kỷ gia là gia tộc quyền thế nhất của cả phương Nam cũng không sai.
Lần này họ cũng được Triệu gia mời đến, tiểu thiếu gia Kỷ Tinh đích thân tham gia là vì gặp Tần Thiên một lần.
Nếu có thể, anh ta hi vọng có thể đánh với Tần Thiên một trận.
Bởi vì Kỷ Tinh không chỉ có được đầu óc buôn bán siêu phàm, tuổi còn trẻ đã thay gia tộc quản lý công việc mà anh ta còn là một võ si.
Cùng lúc đó, Tần Thiên đang ở Long Giang trải qua nhiều lần suy xét, do dự thật lâu, rốt cục cũng quyết định tham gia hôn lễ này.
Vì thăm dò càng nhiều tình huống, hắn cảm thấy đến sớm một ngày càng phù hợp.
Thế là hắn kêu Thiết Ngưng Sương và Mã Hồng Đào lái chiếc Land Cruiser của mình rời khỏi Long Giang, đi thẳng về hướng Vân Châu.
Trải qua mấy giờ bôn ba, rốt cục đội xe của Triệu gia cũng đến Bắc Giang vào lúc giữa trưa.
Bởi vì đã xác lập quan hệ hôn ước nên Ngũ Hổ Bắc Giang làm đại biểu nhà gái sẽ ra mặt, long trọng chiêu đãi bọn người Triệu Húc.
Triệu Húc gặp việc vui nên tinh thần thoải mái, không từ chối đám người mời rượu.
Hắn ta uống say khướt rồi muốn đi tìm Lưu Thanh Dao.
Ngũ Hổ Bắc Giang đích thân dẫn bọn người Triệu Húc đi vào một đại viện.
Nơi này chính là nơi ở của Bắc Giang Vương Lưu Triệt đã chết. Hiện tại chính là chỗ ở của Ngọc Linh Lung và Lưu Thanh Dao.