Không ngờ Tần Thiên chảnh như vậy, Kỷ Tinh ngây ra một lúc, sau đó trên mặt lại hiện ra một tia vui mừng.
Đúng vậy, anh ta chưa từng gặp ai chảnh như vậy.
Cho nên anh ta không những không giận mà còn rất mừng.
Bởi vì anh ta cảm thấy chỉ có người chảnh như vậy mới xứng làm đối thủ của mình.
"Này, anh còn chưa uống rượu này! Đón lấy." Anh ta khẽ quát một tiếng, cầm lấy một cái ly đế cao trên bàn rồi ném về hướng Tần Thiên tới.
Trong cái ly có nửa phần rượu vang đỏ.
Rất kỳ dị, cái ly chứa rượu như bị người ta nâng lên mà bay vững vàng về hướng Tần Thiên.
Không nhanh không chậm, nhưng những nơi nó đi qua lại làm không khí dao động.
Có thể thấy được trên cái ly này ẩn chứa nội kình bao lớn của anh ta.
Tần Thiên không quay đầu lại, tốc độ bước chân cũng không chậm lại chút nào.
Khi cái ly bay đến vị trí cách sau lưng hắn một thước thì nội kình cũng bùng nổ, ong một tiếng, nó bỗng gia tốc đập vào gáy hắn.
Lần này Kỷ Tinh tin chắc dù là một khối đá cũng sẽ bị đánh nát.
Thấy Tần Thiên không chút phòng bị, anh ta bỗng hơi hối hận, có phải mình xuống tay quá ác không?
Hơn nữa ám toán phía sau có hèn hạ quá không?
Một giây sau, chỉ nghe bịch một tiếng, cái ly bỗng nổ tung ở vị trí cách gáy Tần Thiên nửa thước.
Kỷ Tinh giật mình, như nhìn thấy chuyện khó mà tin nổi, miệng mở rộng nói không ra lời.
Đợi đến khi anh ta kịp phản ứng thì Tần Thiên đã dẫn Thiết Ngưng Sương và Mã Hồng Đào biến mất ở ngoài cửa.
Trong mắt đám khách thì cảnh này là Kỷ Tinh muốn uống rượu với Tần Thiên, Tần Thiên lại không nể mặt.
Kỷ Tinh thẹn quá hoá giận nên dùng ly rượu ném vào Tần Thiên. Sau đó hình như do không đủ sức nên ly rượu chưa đụng phải Tần Thiên đã tự vỡ vụn.
Họ rối rít lấy lòng Kỷ Tinh, nhục mạ Tần Thiên không hiểu phép tắc.
Kỷ Tinh cắn răng, nói với A Phúc bên cạnh: "Ông thấy rồi đúng không?"
A Phúc lộ ra vẻ mặt nghiêm túc mà khẽ gật đầu: "Thấy, là cao thủ."
Kỷ Tinh đột nhiên cười ha ha: "A Phúc, chúng ta đến đúng rồi! Lần này cuối cùng cũng không uổng phí! Đi mau!"
Nhìn thấy anh ta dẫn quản gia rời đi, đámkhách không biết xảy ra chuyện gì nên đều ngơ ra.
Họ còn tưởng rằng tiểu thiếu gia Kỷ gia bị chọc tức điên rồi.
Đầu tiên là chống đối gia chủ Triệu gia, sau đó lại đắc tội với tiểu thiếu gia Kỷ gia, đám người đều cảm thấy Tần Thiên đang tìm đường chết!
Chỉ có Kỷ Tinh và A Phúc biết ly rượu này không phải tự vỡ vụn, mà là bị nội kình của Tần Thiên ngăn lại.
Khi ly rượu đến sau lưng Tần Thiên, hắn dùng nội kình ngưng tụ ra một màn chắn.
Nếu là người cẩn thận có thể phát hiện rượu trong ly rượu nổ tung bị văng ra.
Nhưng tất cả đều văng ra hướng khác, không giọt nào bắn lên quần áo Tần Thiên. Bởi vì giây phút đó phía sau hắn như có một màn chắn vô hình.
Phát hiện này làm Kỷ Tinh quá kích động, anh ta chính là võ si!
Nhưng khi chạy ra ngoài thì Kỷ Tinh đã mất dấu bóng dáng đám người Tần Thiên, anh ta hơi thất vọng.
Anh ta hận không thể lập tức tìm tới Tần Thiên, vui vẻ đầm đìa mà đánh một trận cho lớn.
A Phúc thấp giọng cười nói: "Không vội. Dù sao Tần Thiên cũng sẽ tham gia hôn lễ ngày mai. Tôi chúc mừng tiểu thiếu gia trước, rốt cuộc cũng tìm được đối thủ. Tôi có thể cảm giác được chiến ý của tiểu thiếu gia đã bị khơi gợi lên."
Con người khi không có đối thủ thì tu hành sẽ không tiến mà lại thụt lùi. Chỉ có đối thủ tốt không ngừng khích lệ rèn luyện mới tiến bộ được.