Triệu Thiên Cơ kêu thảm một tiếng, miệng phun máu tươi, thân thể bay ra ngoài rồi đập mạnh lên vách tường.
Sau đó ông ta ngã xuống đất, run rẩy hai lần rồi không nhúc nhích nữa.
"Chúc mừng Phong thiếu gia, hiện tại ngài đã không còn đối thủ cạnh tranh."
"Phong thiếu, bước kế tiếp ngài chuẩn bị làm gì?"
Triệu Phong đốt một điếu thuốc, ung dung phun ra một vòng khói rồi cười gằn và nói: "Đã đến lúc tâm sự với Triệu Thiên Nhạc, đi."
Anh ta dẫn Liêu Kiệt và Lỗ Tín trở lại trước mặt Triệu Thiên Nhạc.
"Cha, tội nhân Triệu Khải đã đền tội, thù của anh Húc đã được báo, tin chắc anh ấy cũng có thể yên nghỉ!"
"Còn có tội nhân Triệu Thiên Cơ, con vốn muốn giữ một mạng cho ông ta, ai ngờ ông ta lại ngoan cố chống cự, rơi vào đường cùng nên Nhị Thái Bảo đành phải ra tay giết ông ta!"
"Cha, việc đã đến nước này, cha nhất định phải nén bi thương, cẩn thận sức khoẻ!"
Triệu Thiên Nhạc ngồi bệt trên ghế, toàn thân kiệt quệ, cảm giác đã không đứng dậy nổi nữa.
Gia chủ Triệu gia trước đó không lâu còn hăng hái trong khách sạn nay như già đi mấy chục tuổi.
Mắt ông ta đỏ ngầu lên, lẩm bẩm nói: "Húc Nhi đã chết rồi, cho dù giết sạch người trong thiên hạ thì có lợi ích gì? Triệu Phong, con đi đi, cha muốn yên lặng một mình."
Triệu Phong không rời đi mà trầm mặc một lát rồi nói: "Cha, chuyện ngày mai cha chuẩn bị làm sao? Hiện tại Lưu Thanh Dao còn chưa biết anh hai đã chết, người của Bắc Giang vẫn chờ liên hôn với chúng ta."
"Đây là chuyện tốt có lợi với cả hai bên, đã đến bước này, con cảm thấy không nên từ bỏ."
Triệu Thiên Nhạc cả giận nói: "Triệu Phong, thằng bất hiếu này! Anh mày đã chết rồi mà mày còn nói liên hôn gì với tao? Chẳng lẽ mày kêu tụi nó xuống âm tào địa phủ kết hôn sao?"
"Giờ tao không muốn gặp ai hết! Đi nói với người của Bắc Giang tới thế nào thì về thế đó đi!"
Nói đến đây, Triệu Thiên Nhạc bỗng nổi cơn giận mà đạp mạnh vào Triệu Phong một cái.
Triệu Phong vốn đang quỳ gối trước mặt ông ta lập tức bị đạp té ngã ngửa.
Anh ta ngây ra một lúc, khó tin mà nói: "Sao cha lại đánh con?"
Triệu Thiên Nhạc chỉ vào Triệu Phong, đỏ mắt quát lên: "Đều là mày, thằng chó mày! Nếu không phải mày hiến kế liên hôn gì đó thì Húc Nhi có chết không? Đều là mày hại! Đồ chó chết, mày trả con trai lại cho tao!"
Nói xong, ông ta tóm lấy ly trà trên bàn rồi đập mạnh vào đầu Triệu Phong.
Triệu Phong không tránh né không nhúc nhích, để mặc cho ly trà vỡ nát trên đầu, nước trà và lá trà giội vào mặt.
Anh ta nhìn Triệu Thiên Nhạc, cười lạnh và nói: "Trong mắt cha chỉ có Triệu Húc là con trai thôi, con chẳng là cái thá gì đúng không?"
Triệu Thiên Nhạc cả giận quát: "Thằng con hoang! Mày có tư cách gì mà so với Húc Nhi? Nếu không phải tao thương hại mày thì mày đã bị băm cho chó ăn rồi!"
"Y chang con mẹ không biết nhục của mày! Đúng là mẹ nào con nấy, tụi mày đều ti tiện y như nhau! Mau cút, tao không muốn nhìn thấy mày nữa!"
Rốt cục sắc mặt của Triệu Phong cũng thay đổi.
Tất cả những ngụy trang hèn mọn, nịnh nọt, cẩn thận trước đó đều triệt để biến mất.
Cứ như thủy triều lạnh lẽo rút đi, để lộ ra đá nhọn sắc bén phía dưới.
Người khác nói anh ta là con hoang thì anh ta cũng nhận. Không ngờ cả người cha ruột này cũng nói vậy.
Hơn nữa ông ta còn sỉ nhục mẹ.
Anh ta vốn còn để lại một mạng cho Triệu Thiên Nhạc, nhưng hiện tại trong mắt anh ta đã dâng lên sát khí.
"Phong thiếu gia, hiện tại gia chủ đang khó chịu, cậu lui xuống trước đi!”
“Cứ ở lại nơi này, chẳng lẽ cậu muốn cãi lời gia chủ sao?"
Lý Chí Kiên và Mã Thông lạnh lùng nói.