Hai người vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng người không biết đã đứng ở trên tảng đá lớn bên trên từ khi nào.
Thân hình hắn ta cao lớn, toàn thân khoác một chiếc áo choàng đen, chỉ để lộ ra một đôi mắt, đứng từ trên cao nhìn xuống giống như một con chim ưng đang nhìn xuống con mồi.
"Không hổ là Cẩu Vương và Long Vương của Thần Vương Điện, quả nhiên là thực lực không tầm thường."
"Hiện tại con mồi đã ở trước mặt, các người có thể bắt đầu săn thú. Đầu của hai người bọn họ, trị giá một tỷ đô la."
"Nhớ kỹ, không được nổ súng. Vì một khi gây ra lở tuyết thì tất cả chúng ta đều không sống được."
Nơi này núi cao tuyết dày, rất có thể tiếng súng sẽ khiến sạt lở tuyết.
Một khi tuyết lở thì dưới uy lực lớn mạnh của thiên nhiên, không ai có thể đảm bảo sẽ may mắn tránh thoát được.
Nghe xong lời người áo đen nói, người trong binh đoàn thợ săn thu hồi hết súng lại rồi lấy dao găm sắc bén ra.
Tất cả những người còn lại cũng đều nóng lỏng muốn thử.
Bởi tất cả mọi người tới nơi này đều là vì một tỷ đô kia. Ai cũng không muốn chậm một bước.
Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long nhìn chằm chằm người mặc áo đen đừng ở trên cao kia.
Bọn họ đều có cảm giác, tuy người mặc áo đen này chỉ có một mình, nhưng dường như còn đáng sợ hơn hàng chục tên sát thủ đang liều mạng ở xung quanh.
"Mày là ai?" Nhiếp Thanh Long cắn răng hỏi.
Hắn ta cười lạnh nói: "Long Nha nắm giữ nhiều tài liệu cơ mật như vậy, Nhiếp Long Vương còn không biết tôi là ai sao?"
"Xem ra tôi đã làm khá tốt việc giữ bí mật nhỉ."
"Có điều các người sắp phải chết rồi. Tôi cũng không ngại nói cho các người biết, để các người làm ma trong minh bạch."
"Người bên cạnh tôi đều gọi tôi là giáo sư. Tần Thần Vương của các người tìm tôi khắp nơi trên thế giới, nhưng dường như hắn lại thích gọi tôi là độc sư."
Độc sư!
Dư nghiệt còn sót lại của Hắc Ám Chi Hoa!
Lần trước Tần Thiên tự mình dẫn theo Xà Vương tới quần đảo Mara ở Bắc Phi, sau đó đến rừng rậm Nile, rồi lại tuổi theo đến sa mạc Sahara để tiêu diệt khối u ác tính này!
Có điều dưới sự đuổi giết như vậy của Tần Thiên, vẫn để cho độc sư trốn thoát.
Không ngờ người này vậy mà lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
Nghe được tin tức này, Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long đều cực kỳ khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi.
Trần Nhị Cẩu đỏ mắt, cắn răng nói: "Thù của Diêm Vương Điện hẳn là nên đổ lên đầu của mày!"
"Ngày hôm nay, tao sẽ báo thù cho những hồn thiêng đã chết ấy!"
Nói rồi anh ta giống như mãnh hổ điên cuồng lao về phía cao.
Chỉ có điều thân thể anh ta vừa mới bắt đầu cử động thì đám sát thủ đang nhìn chằm chằm ở xung quanh đã nhào tới.
Bọn họ không dám dùng súng, nhưng đao trong tay cũng là máy gặt mạng sống.
"Nhị Cẩu cẩn thận!" Nhiếp Thanh Long hô một tiếng rồi cũng xông tới.
Trận chiến bắt đầu!
Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long đối phó với hơn ba tên sát thủ quốc tế hàng đầu.
Tuy hai người bọn họ mạnh mẽ, thế nhưng dù sao thể lực cũng đã đến cực hạn, mà đối phương đã sớm mai phục ở đây, chờ bọn họ mệt mỏi rồi tấn công.
Rất nhanh, sau khi chém vài người bên kia bị thương thì Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long cũng đều bị thương ở các mức độ khác nhau.
Nhất là Trần Nhị cẩu, trên đùi anh ta có một vết thương, máu đỏ tuôn ra lập tức nhiễm đỏ toàn bộ ống quần.
Sau đó dưới cái lạnh âm độ, nó ngưng tụ thành máu băng.
"Lão Nhiếp, xem ra tối nay hai người chúng ta phải bỏ mạng ở đây rồi." Sắc mặt anh ta tái nhợt nói.