Dương Tiểu Huệ kéo tay Mã Trác Quần, nói quyến rũ: "Dù sao cũng là con trai mình mà, đừng tức giận chứ."
"Bây giờ thành phố Cẩm Hồ sắp khai mở khu mới, nghe nói trong tương lai khu đó sẽ trở thành một trung tâm thành phố khác."
"Trác Quần, không phải ông cũng muốn mua một mảnh đất bên đó để xây dựng trụ sở chính mới sao?"
"Theo tôi thấy, hay là giao nhiệm vụ này cho Kim Vũ đi."
"Mảnh đất số một ven hồ Như Ý sắp khai mở rồi. Nếu Kim Vũ có thể lấy được mảnh đất này thì ông tha thứ cho thằng bé đi."
Nghe vậy, người trong tộc lại thầm thì bàn luận.
Tất cả mọi người đều biết rõ tầm quan trọng của khu đất mới. Nhưng mà từ trước tới nay nghề chính của nhà họ Mã không phải là bất động sản.
Mặc dù cũng có một công ty bất động sản, nhưng mà nó mang ý nghĩa chiến lược nhiều hơn.
Bây giờ bảo Mã Kim Vũ đi cạnh tranh khu đất vua số một ở ven hồ Như Ý của khu đất mới, đây quả đúng là nhiệm vụ không thể hoàn thành được.
Với lại mọi người cũng biết, nhà mẹ đẻ của Dương Tiểu Huệ, cũng là nhà họ Dương, cũng là một trong năm gia tộc lớn ở thành phố Cẩm Hồ, sức mạnh còn trên cả nhà họ Mã.
Bọn họ tập trung chủ yếu vào bất động sản. Chắc chắn nhà họ Dương phải có bằng được vùng đất chiến lượng quan trọng này.
Lúc này, Dương Tiểu Huệ đề nghị cho Mã Kim Vũ nhận nhiệm vụ này, đúng là chẳng khác gì lấy mạng anh ấy cả.
Mã Trác Quần nhìn Mã Kim Vũ, cất giọng lạnh lùng: "Con dám nhận không?"
Mã Trác Hậu ở bên cạnh vội vàng lắc đầu, ra hiệu Mã Kim Vũ đừng có nhận.
Mã Kim Vũ lại trầm giọng nói: "Nếu con hoàn thành nhiệm vụ thì có thể trả Vận chuyển hàng hóa Thông Đạt lại cho Lưu Xán không?"
"Mày..."
"Đúng là vô liêm sỉ!"
Mã Trác Quần thật sự rất tức giận, không ngờ đến lúc này rồi mà Mã Kim Vũ vẫn lôi chuyện này ra.
Ông ta tức giận nói: "Được thôi!"
"Chỉ cần mày có thể lấy được vua đất số một ở hồ Như Ý, tao sẽ giao lại Vận chuyển hàng hóa Thông Đạt cho mày!"
"Còn nếu không làm được..."
"Thì cút khỏi nhà họ Mã ngay cho tao!"
Nói xong ông ta phất tay áo rời đi.
Đám người trong tộc quay mặt nhìn nhau, ánh mắt khi nhìn Mã Kim Vũ có ba phần đồng cảm, bảy phần lạnh lùng.
Bọn họ biết rõ cậu cả không biết suy xét này đã bị loại khỏi sự nghiệp vĩ đai trong tương lai của gia tộc rồi.
Tình người lúc ấm lúc lạnh.
Trước đây, Mã Kim Vũ có hy vọng trở thành người thừa kế, cho nên người trong tộc vô cùng khách sáo với anh ấy. Còn bây giờ họ lập tức coi anh ấy thành người qua đường.
"Anh cả, chúng anh may mắn nhé."
"Đúng rồi, bây giờ tôi đã có quyền điều động một phần ba vũ lực của gia tộc. Nếu anh cần thì cứ nói với tôi."
"Em trai nhất định sẽ giúp cho anh." Mã Kim Long cười ha hả rời đi.
"Chúc mừng cậu hai!"
"Cậu hai tuyệt vời quá!"
"Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết. Quả nhiên cậu hai không khiến chúng tôi thất vọng!" Những người trong tộc kia lập tức đi nịnh bợ Mã Kim Long.
Trong căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Mã Trác Hậu và Mã Kim Vũ.
Mã Trác Hậu thở dài: "Cậu cả, việc gì cháu phải làm vậy chứ?"
"Chỉ vì một người ngoài mà cắt đứt với cả gia tộc, vậy có đáng không?"
Mã Kim Vũ im lặng một lúc rồi nói: "Cháu cũng biết chứ."
"Chỉ là, chú Hậu, nếu như cháu không giúp cho Lưu Xán thì lương tâm của cháu không yên."