"Chỉ là, với tư cách là đối tác cũ, tôi muốn khuyên cô một câu."
"Cô hãy từ bỏ Vận chuyển nhanh Thông Đạt đi, cũng đừng hợp tác với nhà họ Mã. Bọn họ chính là một đám ăn cướp không có đạo đức nghề nghiệp, không có lương tâm!"
"Cô hợp tác với bọn họ thì sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi lớn thôi!"
"Chủ tịch Tô, tôi chỉ có thể làm đến vậy thôi. Chúc cô may mắn. Hẹn gặp lại."
Nói xong thì ông ấy cúp máy luôn.
Tô Tô khiếp sợ vô cùng, cô nhìn Tần Thiên, tức giận nói: "Nghe ý tứ Lưu Xán thì Vận chuyển nhanh Thông Đạt của ông ấy đã bị nhà họ Mã cướp mất rồi."
"Thế này đúng là coi trời bằng vung!"
"Lưu Xán là một đối tác rất tốt. Chồng à, chúng ta có thể nghĩ cách giúp ông ấy không?"
Tần Thiên im lặng một lát, sau đó hắn lấy điện thoại của Tô Tô rồi gọi lại.
Điện thoại đổ chuông rất lâu, Lưu Xán mới bắt máy.
Ông ấy bất đắc dĩ nói: "Chủ tịch Tô, tôi thật sự không có cách nào đâu. Bây giờ tôi chỉ muốn được yên ổn bên người nhà thôi."
"Cầu xin cô đừng tìm tôi nữa."
"Ông chủ Lưu, nghe này, tôi là Tần Thiên. Là chồng của chủ tịch Tô."
"Nói cho tôi biết vị trí của ông đi, bây giờ tôi đi tìm ông."
"Hoặc là ông đến tìm chúng tôi. Chúng tôi đang ở khách sạn Kim Long, phòng 808."
"Tần Thiên?" Lưu Xán ngẩn ra một lúc, rồi nói: "Tần tiên sinh, chuyện đã đến nước này rồi, chúng ta gặp nhau có tác dụng gì chứ?"
"Cậu và vợ cậu nên tập trung tìm kiếm đối tác mới đi thôi."
Tần Thiên kiên định nói: "Có thể ông không tin, nhưng mà tôi đảm bảo có thể lấy lại công ty về giúp ông."
"Hơn nữa, đảm bảo rằng ông và người nhà của ông sẽ an toàn."
"Thật sao?" Lưu Xán vui mừng, nhưng sau khi bình tĩnh lại, ông ấy lại uể oải, cười khổ: "Tần tiên sinh, tôi xin chân thành cảm ơn lòng tốt của cậu."
"Chỉ là, cậu hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của nhà họ Mã và thương hội Mã Bang."
"Tôi khuyên cậu đừng nên đi khiêu khích bọn họ thì hơn. Cũng đừng tranh cướp cái vũng nước đục này."
"Công ty đã bán, tôi đã ký hợp đồng. Chỉ chờ tới khi nhà họ Mã gửi số tiền còn lại là tôi sẽ ra nước ngoài."
"Cả đời này cũng không quay về nữa."
Tần Thiên im lặng một lúc rồi nói: "Tôi có thể hiểu được tâm trạng của ông. Nhưng mà, ông chủ Lưu à, Vận chuyển nhanh Thông Đạt là tâm huyết của ông."
"Cũng chẳng khác nào đứa con của ông."
"Ông có tự hỏi lòng mình, liệu ông có thật sự vui lòng khi đứa con mà chính ông đã dày công nuôi dưỡng lại bị hủy diệt trong tay nhà họ Mã hay không?"
Lưu Xán im lặng không nói gì.
Tần Thiên biết ông ấy đã lung lay rồi, lại khuyên nhủ lần nữa: "Cho tôi một cơ hội, cũng là cho chính ông một cơ hội."
"Lỡ như thành công thì sao?"
Cuối cùng Lưu Xán cũng bất chấp nói: "Được!"
"Tần tiên sinh, tôi đang ở quán rượu nhỏ Chốn Cũ trên đường Xuân Hi, tôi chờ cậu nửa tiếng."
"Không gặp không về." Tần Thiên cúp máy.
"Chồng, anh định làm gì thế?"
"Anh muốn giúp Lưu Xán cướp lại công ty từ tay nhà họ Mã sao? Có khả thi không vậy?" Tô Tô lập tức lo lắng hỏi.
Tần Thiên hôn lên trán cô một cái, đáp: "Ngoan, em cứ yên tâm đợi anh về là được."
Còn một tiếng nữa mới tới giờ dự tiệc mà Mã Kim Long nói. Đi gặp Lưu Xán rồi đi dự tiệc vẫn kịp.
"Anh Thiên, có phải sắp hành động rồi không?"
"Các anh em mà còn đứng yên nữa thì sẽ nổ tung mất!"
Nhìn thấy Tần Thiên đi ra ngoài, Đồng Xuyên Thiết Tí lập tức chạy tới đón.