Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gửi tin nhắn cho Tàn Kiếm: Mọi người chuẩn bị đi xa với tôi một chuyến. Hắn không nói cho Tàn Kiếm biết cụ thể là đi làm gì.

Nhưng lượng từ càng ít thì lượng thông tin càng lớn.

Tàn Kiếm trả lời ngay: Đã rõ..

Sau khi rời khỏi biệt thự, Tần Thiên nhảy lên chiếc Toyota Land Cruiser, sau đó gọi điện cho Lôi Báo.

"Tôi sắp có một chuyến đi dài."

"Trong thời gian tôi vắng mặt, nhiệm vụ duy nhất của nhóm Rồng các anh là hỗ trợ Lâm Tước, bảo vệ an toàn cho vợ tôi."

"Các anh chỉ cần phụ trách ban ngày là được."

"Nếu không có tình huống đặc biệt, đừng để vợ tôi rời khỏi Long Giang."

“Có bất cứ chuyện gì xảy ra, hãy lập tức gọi cho tôi!”

Trong lòng Lôi Báo run lên.

Tần Thiên hiếm khi ra lệnh cho anh ta một cách nghiêm trọng như vậy, anh ta lập tức biết rằng chuyện không hề bình thường.

"Xin anh hãy yên tâm!"

"Tôi dùng đầu của mình để đảm bảo!"

Tần Thiên cúp điện thoại, khi đi đến cổng Long viên, gọi Lãnh Phong tới.

Mệnh lệnh tương tự lại được truyền đạt 1 lần nữa.

“Chỉ là Lãnh Phong và tiểu đội Cô Lang, cũng như những tinh anh mà anh ta mới được tuyển, phụ trách đảm bảo an ninh vào ban đêm.

Lãnh Phong lớn tiếng nói: " Anh Thiên, nếu có sai sót gì, anh có thể chặt đầu tôi!"

Tần Thiên gật đầu.

Ban ngày có Lôi Báo, ban đêm có Lãnh Phong, hắn cơ bản có thể yên tâm.

Long viên tuy lớn nhưng thuộc hạ của Lãnh Phong hiện tại có tổng cộng khoảng năm mươi người.

Cửa chính không thể bị phá vỡ. Điều đáng lo ngại khác chính là những bức tường cao bao quanh. Vì diện tích quá lớn nên không thể canh giữ những bức tường cao như vậy.

Lãnh Phong đã đưa vào những thiết bị tiên tiến nhất, trên bức tường cao, ngoài dây thép gai còn có một camera hồng ngoại giấu kín có thể tự động báo động.

Một con chim từ ngoài tường bay vào, chỉ cần bay thấp hơn một chút là có thể kích hoạt báo động trong phòng điều khiển chính, chứ đừng nói là người.

Không phải là Tần Thiên quá cẩn thận, mà là kẻ địch quá mạnh, đúng hơn là Độc Sư quá xảo quyệt.

Thuộc hạ Thiên Sứ Chi Nhãn của hắn đã kết nối với một số lượng lớn các cao thủ, để đạt được mục đích, bọn chúng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Vì vậy, hắn lo lắng Độc Sư sẽ lợi dụng lúc hắn không có mặt ở Long Giang để tấn công đại bản doanh của hắn.

Tô Tô là cả thế giới của hắn. Hắn tuyệt đối không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào. Cho dù có bị quấy rối, hắn cũng không thể chấp nhận được.

Sau khi sắp xếp xong những thứ này, Tần Thiên một mình lái xe ra khỏi thành, đi đến sơn trang Mãnh Thú.

Lúc này, trời cũng vừa mới hửng sáng.

Một buổi sáng đầu mùa đông, không khí trên núi se lạnh.

Khi vào sơn trang, hắn nhìn thấy Tàn Kiếm và toàn bộ tiểu đội Thiên Phạt, bao gồm cả Vũ Sơn- quản lý hậu cần, đang đợi ở quảng trường.

Có lẽ bởi vì biết trước sắp xảy ra chuyện lớn nên trên mặt mỗi người đều có vẻ nghiêm nghị cùng với sự bi tráng của những người anh hùng ra trận.

Tần Thiên nhảy xuống xe, chậm rãi liếc nhìn những anh em này.

Trên chiến trường, họ là chiến hữu, cùng nhau đối mặt với kẻ thù.

Hắn trầm giọng nói: “Có biết nhiệm vụ lần này là gì không?”

Tàn Kiếm nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: "Thiếu chủ, có phải có tin tức gì về Độc sư không?"

Độc Sư?

Ngoại trừ hai cựu thành viên của Diêm Vương Điện là Quỷ Vô Thường và Thôi Minh, những người còn lại đều chưa từng nghe đến cái tên này, họ đều tỏ ra không hiểu.

Tần Thiên trầm giọng nói: "Chú Tàn, chú hãy giới thiệu ngắn gọn với mọi người về lai lịch của món nợ máu này đi."

"Còn nữa, sứ mệnh của tiểu đội Thiên Phạt chúng ta là gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK