Nghĩ tới đây, Kỷ Tinh hỏi: "Tần Thiên đến Vân Châu làm gì?"
A Phúc mỉm cười, nói: "Nói ra thì Tần Thiên cũng là tình thánh. Dựa theo báo cáo thì anh ta đến Vân Châu để giúp vợ mình mở ra thị trường sản phẩm."
"Hình như vợ anh ta thành lập một công ty làm đẹp thuốc Đông Y, chủ yếu sản xuất một vài sản phẩm mang thành phần thuốc Đông y như cao làm đẹp, kem đánh răng, dầu gội đầu."
"Vậy à." Kỷ Tinh cười: “Người này không cần đến mười thành phố mà Triệu Thiên Bằng đưa tặng, lại chịu mệt nhọc giúp vợ đi kiếm chút tiền vất vả này, thật thú vị."
"A Phúc, tôi có ý tưởng này, chúng ta trêu cợt tên kia đi. Lúc trước anh ta làm ra vẻ như vậy, tôi cứ cảm thấy nuốt không trôi cục tức này." Anh ta thấp giọng dặn dò A Phúc vài câu: "Ông hiểu ý tôi chứ?"
A Phúc cười nói: "Hiểu rồi, thiếu gia, cậu cứ chờ tin tức tốt của tôi đi."
Lão già này cười như hồ ly rồi chạy đi nhanh như chớp.
Kỷ Tinh cười cười, nghĩ đến cái gì rồi lớn tiếng nói: "Thanh Dao, tin tức tốt! Có một tin tức tốt phải nói cho em này!"
Anh ta vừa hô hào vừa chạy đến chỗ Lưu Thanh Dao.
…
Bởi vì chủ nghĩa bảo hộ địa phương nên khi một xí nghiệp muốn đến nơi khác phát triển thì tốt nhất là nhờ thương hội bản địa viết ra một thư giới thiệu.
Họ phải cầm thư giới thiệu này đi đến nơi muốn phát triển, tìm tới thương hội ở nơi đó để lập hồ sơ.
Sau khi nhận được xét duyệt thì có thể triển khai hoạt động thương nghiệp bình thường.
Cái này tương đương với bái sơn đầu (1).
(1) Bái sơn đầu: Ngày xưa thổ phỉ tràn lan, các băng đảng cướp bóc bắt nguồn từ vùng núi chống lại chính quyền. Bái sơn đầu là bước đầu tiên, chủ yếu là giới thiệu các thành viên trong nội bộ, vì vậy nó đã trở thành tên gọi chung để gia nhập đạo phỉ
Nếu như không có trình tự này mà cưỡng ép vượt ranh giới đến địa bàn của người ta làm ăn thì những xí nghiệp bản địa ở đây sẽ vì ích lợi của mình liên hợp lại cố ý đến gây chuyện, làm công việc của họ không tiếp tục được.
Có câu nói “Nước có thủy đạo, thương có thương đạo”.
Bây giờ cách cục các nơi đều như vậy, thương hội mở đường, vệ sĩ hộ tống.
Sở dĩ một vài gia tộc lớn có năng lực vượt mức bình thường ở một nơi nào đó cũng là vì họ nắm giữ thương hội.
Sau đó lại thuê cung phụng và tay chân chuyên nghiệp.
Cho nên nếu như không bái sơn đầu thì xí nghiệp ngoại lai rất khó đặt chân ở nơi này.
Nhưng bình thường thương hội ở các khu vực đều thông tình đạt lý. Chỉ cần tư chất danh dự của xí nghiệp này không thành vấn đề thì sẽ không cố ý làm khó dễ.
Tỷ như tỉnh Đông Hoa, tỉnh Phúc Lĩnh và tập đoàn Tô Ngọc không có thù hận gì nên khi Tô Tô cầm thư giới thiệu của thương hội Long Giang đến thì thương hội bản địa người ta cũng lập tức khách sáo gật đầu và cung cấp tiện lợi nhất định.
Mọi người hòa khí sinh tài mà, nói không chừng xí nghiệp của tỉnh Đông Hoa, tỉnh Phúc Lĩnh bọn họ cũng cần đến Long Giang phát triển, có thể dùng đến thương hội Long Giang.
Tập đoàn Tô Ngọc muốn đến Vân Xuyên phát triển, sớm đã có thương hội Long Giang viết thư giới thiệu cho.
Nhưng trước đó Niếp Kiến Thành cầm thư giới thiệu này đến thương hội Vân Châu bái sơn đầu thì bị trực tiếp từ chối.
Tô Tô và Liễu Thanh tức không nhịn nổi, dứt khoát vòng qua thương hội Vân Châu mà trực tiếp thuê chỗ buôn bán.
Ai biết vừa thuê chỗ còn chưa mở cửa đã bị mấy tên lưu manh đến đập phá.
Rơi vào đường cùng, việc này chỉ có thể tạm ngừng.
Mà sở dĩ thương hội bản địa Vân Châu không cho tập đoàn Tô Ngọc tiến vào cũng vì có ông lớn lên tiếng.
Không cần nói cũng biết ông lớn kia chính là Triệu Húc.
Triệu gia là tổng hội trưởng thương hội của tỉnh Vân Xuyên, Triệu Húc là thái tử gia nên có sức nặng rất lớn.
Tô Tô không biết Triệu Húc đã chết rồi, cũng không biết Triệu gia xảy ra biến cố lớn.
Triệu gia tuyệt đối sẽ không công khai những chuyện lớn như vậy, nhất là bê bối liên quan đến rất nhiều gia tộc.
Đừng nói là Tô Tô, bây giờ rất nhiều người bản địa của Vân Châu cũng chỉ biết Triệu gia đổi gia chủ, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì thì không ai rõ.
Lần này Tô Tô đến là muốn liều với thương hội Vân Xuyên.
Dựa vào cái gì không để họ tiến vào.
Sau khi thu xếp ở khách sạn xong, cô bảo Dương Lâm và kế toán đi tìm kiếm địa điểm mở chi nhánh, cũng như một số trung tâm mua sắm lớn và phố thương mại có lượng người qua lại tương đối đông đúc, chọn các địa điểm cho các cửa hàng trải nghiệm offline sắp mở.
Cô và Tần Thiên thì đi đến thương hội Vân Xuyên.
Thương hội tương đương với một trung tâm hành chính liên hợp thương nghiệp, có đủ các loại nhân viên công tác.
Tiền lương của họ rất phong phú, chủ yếu đến từ hội phí mà các xí nghiệp của thương hội giao nạp hàng năm.
Nhìn cao ốc to lớn trước mặt và mấy chữ "Tổng hội thương nghiệp liên hợp tỉnh Vân Xuyên" trên đó, Tô Tô cắn răng rồi nhanh chân đi vào bên trong.
Lần này cô nhất định phải bắt lấy người phụ trách liên quan