"Đồ chết tiệt! Ông ta là thứ gì mà dám giương nanh múa vuốt trước mặt Tần tiên sinh!" Sắc mặt Triệu Thiên Cơ tái xanh, gầm nhẹ một tiếng rồi lao lên.
Ông ta dùng hết sức lực mà tát mạnh lên mặt Tân Cường.
"Chát!"
Một cái tát vang dội đánh cho Tân Cường ngơ ra, sau đó cũng thức tỉnh.
Tam gia quả nhiên chính là Tam gia mà Tần Thiên nói!
Tần Thiên tùy tiện gọi một cú điện thoại đã làm Tam gia chạy băng băng tới!
Hắn không phải hạng cóc ké ở Long Giang sao? Sao lại có năng lực thần kỳ như vậy?
Tân Cường che mặt, nhất thời không biết làm sao.
Đám bảo vệ kia cũng choáng váng.
Họ nhìn thấy cái gì? Tam gia cao quý trịnh thượng như vua lại muốn quỳ xuống trước mặt Tần Thiên!
Tần Thiên vội vàng nói: "Tam gia, không cần khách sáo như thế, ngồi đi."
Triệu Thiên Cơ đâu dám ngồi, ông ta cung kính đứng bên cạnh, khoanh tay khom người mà tôn kính nói: "Tần tiên sinh, có phải có thứ không có mắt xúc phạm đến anh không? Cần tôi làm thế nào, anh cứ việc nói là được."
Tần Thiên cười lạnh nhìn sang Tân Cường: "Hiện tại mày tin một câu của tao có thể đuổi việc mày chưa?"
Chân Tân Cường mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Tần Thiên.
Ông ta sợ hãi nói: "Tha mạng! Là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn! Tần tiên sinh, xin hãy giơ cao đánh khẽ!"
Tần Thiên cười lạnh: "Triệu Tam gia, thương hội Vân Xuyên các người lại có thứ sâu mọt này, thứ cho tôi nói thẳng là dễ làm giới thương nghiệp chế nhạo lắm."
Mặt Triệu Thiên Cơ tái xanh, cắn răng nói: "Kéo tên này ra ngoài cho tôi. Truyền lời của tôi là trong giới kinh doanh Vân Xuyên, ai dám dùng hắn tức là đối đầu với Triệu Gia."
Một câu nhẹ nhàng đã trực tiếp cắt mất tất cả căn cơ của Tân Cường ở tỉnh Vân Xuyên.
Ông ta muốn mưu sinh thì chỉ có thể đi ra ngoài làm.
Nhưng cả quê quán cũng không chứa chấp thì người bên ngoài nể nan gì ông ta chứ?
Có thể nói đời này ông ta coi như bỏ rồi.
Từ phó hội trưởng thương hội ngồi trên cao, cơm ngon áo đẹp, mỹ nhân trong lòng nay rơi xuống thành con chó lang thang người người kêu đánh, lưu lạc đầu đường, chỉ vì một câu của Tần Thiên thôi.
Tân Cường co quắp trên mặt đất, đã không nói ra nổi lời nào nữa.
Thư ký Lý Nhị diêm dúa kia còn chưa hiểu mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Cô ta cười duyên nói: "Triệu Tam gia, Tân phó hội trưởng làm việc cho thương hội, không có công lao cũng cũng có khổ lao. Ngài cần gì vì một người ngoài mà giận đến như vậy? Nóng giận hại sức khoẻ!"
"Theo tôi thấy thì Tân phó hội trưởng xin lỗi Tần tiên sinh, sau đó cùng lắm thì để họ tới Vân Xuyên làm ăn là được rồi."
Nói xong, cô ta còn liếc mắt đưa tình với Triệu Thiên Cơ.
Triệu Thiên Cơ tức đến lệch mũi, ông ta giận tím mặt đi qua cho Lý Nhị một bạt tai.
"Con mẹ nó cô là thứ gì mà cũng xứng nói những câu này trước mặt tôi! Đừng cho là tôi không ở thương hội nên không biết mỗi ngày đám chó các người đã làm những chuyện gì không thể lộ ra ngoài!"
"Cô cũng bị đuổi việc! Cút cho tôi! Cút được bao xa thì cút ngay!"
Lý Nhị biến sắc, giờ mới hiểu mình quá tự tin.
Cô ta hận không tìm được cái lỗ để chui vào, hét lên một tiếng bụm mặt chạy ra bên ngoài.
Bên ngoài vừa vặn có hai người đi tới. Cô ta bịch một tiếng đâm vào lòng một người.
"Ai u!" Kỷ Tinh vội vàng nói: "Chị gì ơi, chị không sao chứ? Có làm chị bị thương không?"
Lý Nhị nhìn vào gương mặt bảnh trai và đôi mắt như sao trời kia, trong vẻ lão luyện lại lộ ra mấy phần non nớt.