Chuyện càng khiến Đao Ba Lang tức đến phun máu hơn chính là những tên giúp Cường Long lại có còng tay!
Vật ngã một người là còng tay một người.
Có mấy người chạy khá nhanh, đã chạy được đến dốc núi. Một bộ phận bị cảnh sát chờ ở phía trên trực tiếp bắt lại.
Mấy đứa bé khác xem như nhanh nhẹn, đã nhảy được lên xe.
Bọn họ cho rằng lên xe là có thể chạy trốn, nhìn rồi mới phát hiện mẹ nó không có chìa khóa!
''Cường Long, mẹ mày, vậy mà mày lại bắt tay với bọn họ gài bẫy tao!''
''Thằng khốn họ Vương, mày không tuân theo quy định!''
''Ỷ mạnh hiếp yếu!''
Đối mặt với chuyện này, Cường Long chỉ có thể giang tay ra cười khổ: ''Hết cách rồi, đại ca trao nói với tao rằng, trước mặt pháp luật, quy định gì cũng không thể dùng được.''
''Đao Ba Lang, lời đại ca tao là thánh chỉ.''
Đao Ba Lang và toàn bộ anh em của hắn ta đều bị mang đi.
Mấy người Lôi Báo đi lên, vỗ vai Cường Long nói: ''Cường Tử, làm không tệ.''
''Cảm giác thế nào?''
Thấy mặt Cường Long đỏ bừng, cắn chặt răng không chịu nói, Lôi Báo có chút áy náy nói: ''Anh không cần phải cảm thấy hổ thẹn.''
''Lời anh Thiên nói rất đúng, bây giờ anh vẫn chưa hiểu sao?''
Cường Long không nhịn được nữa mà cười lớn.
''Thật sảng khoái!''
''Trước giờ ông đây toàn bị cảnh sát đuổi, vừa thấy còng đã run.''
''Không ngờ có ngày lại có thể tự mình đi còng người khác.''
''Ha ha ha ha, thoải mái, thật thoải mái!''
''Anh Báo, chúng ta đã nói rồi đấy. Sau này nếu có chuyện tốt như vậy thì nhớ phải tìm tôi!''
''Thật đó, nghiệp vụ tôi đã thuần thục rồi, nhất định sẽ không phá hỏng chuyện của anh.''
Mặt Lôi Báo đen lại. Anh ta nhắn cho Tần Thiên một tin: Nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi.
Trong bóng tối, Tần Thiên đang ngồi điều tức trên giường hơi nhếch miệng.
Hắn trả lời: Nói cho anh em trong thành phố chú ý chút. Không ngoài dự đoán, bên phía Phan Hổ chắc chắn ngồi không yên.
(*) Chỉ người có tài lớn, nhưng lại chỉ được dùng vào việc nhỏ, tương tự với câu dùng dao mổ trâu cắt tiết gà
Cái gì?
Phan Hổ vừa nhận được báo cáo đã lập tức nổi giận!