Mã Trác Quần đã không ít lần âm thầm nhắc nhở Mã Kim Vũ chuyện này. Vì gia thế của Dương Tiểu Huệ không đơn giản.
Mã Trác Quần nhắc nhở con trai cả nên đổi thành gọi "mẹ", xét về mặt tư lợi thì cũng là vì muốn tốt cho con trai cả.
Nhưng trông Mã Kim Vũ có vẻ đôn hậu vui tính, nhưng có đôi khi tính tình lại không tốt. Có thế nào anh ấy cũng không chịu sửa lời.
Mã Trác Quần rơi vào đường cùng, dần dần cũng bắt đầu hơi xa lánh Mã Kim Vũ. Mấy năm nay hai cha con rất hiếm khi nói chuyện riêng.
Chỉ là, mẹ ruột của Mã Kim Vũ, cũng là vợ đầu của Mã Trác Quần, có thể nói là đã chết vì Mã Trác Quần.
Trong vụ tai nạn giao thông đó, nếu không phải vì trong khoảnh khắc cuối cùng vợ đẩy ông ta ra, thì người chết chính là ông ta.
Cho nên, tóm lại là Mã Trác Quần vẫn luôn có chút áy náy với con trai cả mất mẹ từ khi còn nhỏ này.
Lại với tính cách và năng lực của Mã Kim Vũ có thể thuyết phục lòng người, cho nên ở công ty Mã Trác Quần cũng sắp xếp cho anh ấy vị trí quan trọng.
Ở một mức độ nào đó thì anh ấy đã được nuôi dậy để trở thành người kế nhiệm.
Nếu không có gì bất ngờ, thì ông ta cũng không ngại giao sự nghiệp vĩ đại của nhà họ Mã vào tay con trai cả.
Đương nhiên chuyện này động chạm đến lợi ích của mẹ con Dương Tiểu Huệ. Cho nên Dương Tiểu Huệ và Mã Kim Long nhắm vào Mã Kim Vũ ở khắp nơi cũng là điều dễ hiểu.
Bây giờ, trong buổi gặp mặt gia tộc, tất cả mọi người đều gọn gàng đẹp đẽ. Con trai lớn chẳng những đến trễ mà cả người còn bụi bặm uể oải.
Nhìn trông có vẻ lạc lõng, thậm chí còn hơi hạ thấp giá trị.
Cho nên sắc mặt Mã Trác Quần có hơi tệ hại.
"Cậu cả, đã chuyển hết lô hàng kia đi rồi sao?"
"Khách hàng nước ngoài đã căn dặn nhiều lần là không được phạm sai lầm." Mã Trác Hậu quan tâm hỏi han. Ông ấy nói vậy cũng là để giải vây cho Mã Kim Vũ.
"Chú yên tâm đi chú Hậu, cháu đích thân quan sát niêm phong và chất hàng lên xe, không có vấn đề gì đâu ạ."
"Chú Hậu, khách hàng nước ngoài nói chỉ cần lần này họ hài lòng là sau này sẽ giao cho chúng ta nhiều đơn hàng hơn nữa."
Mã Trác Hậu cười nói: "Khách hàng này rất quan trọng trong việc mở rộng thị trường ra Đông Nam Á của chúng ta, cậu cả lại lập công cho gia tộc rồi!"
Mã Kim Vũ vội vàng nói: "Không thể thiếu sự đồng tâm hiệp lực của mọi người được. Cháu cũng chỉ làm việc cháu nên làm thôi."
Mấy người trong tộc khác cũng tán thưởng vài câu.
Nếu sau này người như Mã Kim Vũ kế thừa sự nghiệp thì với bọn họ mà nói cũng là chuyện có lợi.
Mã Kim Vũ không chỉ có năng lực, có trí tuệ, mà quan trọng hơn là tính tình anh ấy trung thành, sẽ không đối xử tệ với người trong tộc mình.
Lúc này vẻ mặt Mã Trác Quần mới dịu đi, ông ta nhẹ nhàng gật đầu nói: "Vất vả cho con rồi."
"Ngồi xuống ăn chút gì đi."
"Cảm ơn cha." Mã Kim Vũ ngồi xuống chiếc ghế trống ở bàn bên cạnh.
Anh ấy đói bụng thật, nên cầm đũa lên ăn vài miếng.
Dương Tiểu Huệ không khỏi liếc mắt, trong mắt bà ta, Mã Kim Vũ chỉ là một tên ăn mà không có chỗ đứng.
Chỉ cần liếc nhìn người mẹ quá cố của anh ấy là thấy đáng khinh đến tận xương tủy.
Bà ta cười chế nhạo: "Kim Vũ, cháu mau ăn chút gì đi."
"Ba của cháu có chuyện quan trọng cần công bố, mọi người chờ cháu ăn xong đó."
Mã Kim Vũ lúng túng buông đũa xuống: "Xin lỗi dì, cháu không biết cha có chuyện cần nói."
"Cha, cha nói đi. Con ăn no rồi."
Mã Trác Quần nhìn Mã Kim Long, nói: "Chuyện này là do con làm được, Kim Long, con tự nói với mọi người đi."
"Vâng!"
Mã Kim Long ho khan một tiếng, phấn khích nói: "Mọi người, xin hãy nghe kỹ."