Vệ sĩ xung quanh liền lao về phía Tần Thiên.
Chính là lúc này, pằng pằng!
Cổng lớn của lâu đài truyền tới tiếng súng.
Giữa tiếng gầm rít, một đoàn xe Mercedes lao tới, hàng trăm vệ sĩ trong trang phục áo Tôn Trung Sơn, tóc húi cua từ bên trong nhảy xuống.
Khuôn mặt họ nghiêm nghị, cầm trên tay những chiếc ô dài màu đen.
Bao gồm cả Carlo Conti và hơn chục tên vệ sĩ, toàn bộ đều bị bao vây.
"Thằng khốn không có mắt, dám có ý đồ với lão đại tao, mày không chết thì ai chết!"
Trần Nhị Cẩu nhảy xuống, đích thân dẫn đầu xông lên, nhắm chuẩn vào Carlo Conti.
Carlo Conti bị dọa cho sợ hãi: "Bọn mày là ai?"
"Đây là địa bàn của tao, ai dám làm càn!"
Trần Nhị Cẩu cười lạnh nói: "Địa bàn của mày? Mày thử kêu lên một tiếng xem có ai trả lời không?"
"Nói cho mày biết, vệ sĩ mày sắp xếp xung quanh đây đều đã bị xử lý hết rồi."
"Còn không quỳ xuống cho ông đây!"
Trần Nhị Cẩu nhắm chuẩn vào chân Carlo Conti, chuẩn bị bắn một loạt đạn.
"Đừng bắn!"
"Tha cho tôi!"
Carlo Conti bị dọa cho mất hồn mất vía, vội vàng giơ hai tay lên quỳ rạp xuống đất.
Khoảng hơn chục vệ sĩ xung quanh cũng y hệt như vậy, run lẩy bẩy, đồng loạt vứt vũ khí, ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất.
"Lão đại, anh đích thân thử đi."
"Anh thử đi, đây là mẫu mới phát triển, dùng vô cùng tốt, chỉ là độ giật có chút mạnh." Trần Nhị Cẩu cười ha hả đem súng trong tay đưa cho Tần Thiên.
Tần Thiên lắc đầu, bình thường hắn không thích đụng vào mấy thứ này.
Đêm qua cũng là bất đắc dĩ.
Hắn vươn tay nhặt con dao nhỏ dưới đất lên.
Đây là con dao mà trước đó Carlo Conti định dùng để cắt lưỡi Carl.
"Tôi sai rồi, tôi không nên đắc tội với cậu!"
“Chúng ta không đánh không quen biết, nói cho tôi biết cậu muốn bồi thường như thế nào?” Carlo Conti tỉnh táo lại đôi chút.
Ông ta cảm thấy, trên địa bàn này cho dù Tần Thiên có gan to bằng trời cũng không dám giết ông ta.
Carl thở phào nhẹ nhõm, vội vàng
thấp giọng nói: "Gia tộc Conti ở Ý rất có thế lực, Tần tiên sinh, xin hãy bình tĩnh lại."