Với lại vết thương trên người vẫn chưa bình phục hoàn toàn.
Cho nên dẫn bọn họ về Long Giang cũng là để bọn họ có cơ hội nghỉ ngơi cho khỏe.
Ngoài ra, cũng là để đạn bay một hồi.
Cho những tên sát thủ kia trải nghiệm thử cảm giác sợ hãi khi chờ đợi cái chết.
Sau khi xuống máy bay ở sân bay Long Giang, Tần Thiên gọi một chiếc xe taxi, đi về phía Long viên, hắn không để bất cứ một ai biết, vô cùng khiêm tốn.
Cửa Long viên, từ xa đã mấy người đàn ông lực lưỡng đứng phất tay ra hiệu cho xe taxi dừng lại.
Nhìn thấy thế, bác tài sợ tới mức mặt mày trắng bệch, vội vàng nói: "Các anh à, mấy người chắc chắn là ở đây chứ?"
"Đây cũng không phải chỗ mà người bình thường tới được đâu. Tôi không đi qua được!"
Tần Thiên cười nói: "Không sao, ông đỗ lại ở cửa là được rồi."
Xe vừa mới dừng lại ở cửa đã có hai chàng trai ở phòng an ninh bên cạnh lao ra.
Đương nhiên bọn họ chính là Lãnh Phong và Lôi Báo. Vẻ mặt cả hai người họ đều nghiêm trọng.
Vì lúc Tần Thiên rời đi, Lãnh Phong đã ý thức được rằng chắc chắn đã xảy ra chuyện gì. Đi liên tục mấy ngày không có tin tức, Lãnh Phong không thể không tìm tới Lôi Báo để bàn bạc cách ứng phó.
Tần Thiên mở cửa xuống xe.
Nhìn thấy anh, Lãnh Phong và Lôi Báo đều có vẻ mặt hưng phấn.
"Thủ lĩnh, anh quay về rồi!"
"Không sao chứ!
Tần Thiên cười nói: "Sao mà tôi có chuyện gì được."
"Đúng rồi, tôi dẫn hai người tới cho các cậu, các cậu xem thử đi."
Hử?
Lãnh Phong và Lôi Báo ngẩn ra một lúc rồi vội vàng đi qua mở cửa xe phía sau ra.
Nhìn thấy Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long ở bên trong, cả hai người đều há to miệng không thể tưởng tượng nổi.
"Anh Cẩu!"
"Là anh thật đó sao anh Cẩu? Tôi không nhìn lầm đó chứ!" Lãnh Phong kích động nói.
Trần Nhị Cẩu nhếch miệng cười: "Mắt thằng nhóc cậu không mù đâu."
"Đúng là ông đây đấy!"
Mà Lôi Báo thì cúi chào "bộp" tiếng.
"Đội trưởng Lôi Báo của tổ chức Long Nha phân đội Long Giang, kính chào Long Vương!"
Nhiếp Thanh Long xuống xe vỗ bả vai Lôi Báo, nói: "Thằng nhóc cậu có phúc đó."
"Đến cả tôi cũng không có cơ hội ở bên cạnh bảo vệ thủ lĩnh mỗi ngày."
"Lôi Báo, cậu làm việc cũng được lắm, không khiến tôi thất vọng, cũng không làm hỏng cái danh Long Nha chúng ta."
"Cảm ơn Long Vương!" Lôi Báo kích động đến nỗi mắt đỏ lên.
Trong mắt Lãnh Phong và Lôi Báo, Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long cũng như thần tiên vậy. Hơn nữa còn là người thấy được mà không sờ vào được.
Nếu so sánh, thì Tần Thiên là nhân vật siêu nhiên.
So sánh bọn họ với Tần Thiên, mặc dù Tần Thiên bình dị gần gũi, hai người họ cũng không tính toán, nhưng mà trong lòng vẫn luôn có cảm giác như không chạm tới được.
Bởi vì thân phận và tu vi của bọn họ kém xa Tần Thiên.
Cho nên, khi gặp trực tiếp hai người lãnh đạo trong tộc này thì Lãnh Phong và Lôi Báo càng cung kính hơn.
"Trong nhà không sao chứ?" Tần Thiên vừa đi vừa thuận miệng hỏi.
Lãnh Phong vội nói: "Không sao ạ!"
"Mọi chuyện đều ổn!"