Giải Câu cảm thấy rất chấn động.
Hắn ta nhìn chằm chằm Truy Phong, vẻ mặt dần dần thay đổi, cuối cùng trong mắt lộ ra ý hối hận.
"Được người ta nhờ vả, không tự làm chủ được! Truy Phong, anh là đao khách tốt! Nếu còn có cơ hội tôi nhất định sẽ dùng trạng thái tốt nhất đến đánh với anh một trận!"
Sau khi nói xong, hắn ta nhanh chóng biến mất trong bóng tối đằng xa.
Truy Phong không quay người mà nhanh chân rời khỏi bãi đá.
Bỗng nhiên, anh ta nhìn thấy bên bìa rừng xa xa có một người đang đứng.
"Sao anh lại tới đây?" Anh ta thấp giọng mà hỏi.
Tần Thiên không nói gì mà nhìn theo hướng Giải Câu rời đi, lẩm bẩm nói: "Tây Bắc Cuồng Đao, Giải Câu... Tôi nghĩ tôi biết lai lịch của anh ta."
Giờ khắc này, trong mắt hắn loé lên chút cảm xúc rất phức tạp.
"Anh quen biết anh ta?" Nhìn thấy dáng vẻ của Tần Thiên, Truy Phong cũng giật mình.
Tần Thiên im ắng cười một tiếng rồi dời đề tài đi.
"Giỏi đấy, so với lần trước thì cậu tiến bộ không ít."
Truy Phong lập tức đỏ mặt.
Anh ta biết mình chỉ có thể làm ra vẻ uy phong với Giải Câu thôi, trước mặt Tần Thiên thì mình chỉ là đứa trẻ múa rìu qua mắt thợ.
"Được rồi, tôi biết tôi đánh không lại anh. Anh có thể đừng cười nhạo tôi không? Phía cụ ông thế nào, rốt cuộc người anh an bài có đáng tin không vậy?"
Tần Thiên cười nói: "Có trời mới biết, tôi gọi bọn họ tới chỉ để rèn luyện thôi. Nếu anh không yên lòng thì lập tức chạy qua đi, có lẽ, hừm, không kịp."
Truy Phong nhìn thấy dáng vẻ muốn ăn đòn của Tần Thiên thì thật muốn tung quyền đập nát cái mặt hắn.
Đáng tiếc anh ta biết mình không có thực lực này nên chỉ có thể thở ra một hơi, sau đó hóa thành một cơn gió lớn mà lao về hướng Thần Long Quan.
Truy Phong biết Tần Thiên nói người mà hắn gọi đến bảo vệ An Quốc chỉ tới rèn luyện là lời nói đùa.
Lý trí anh ta tin tưởng Tần Thiên và cũng tin người do hắn an bài.
Nhưng chuyện này quá nghiêm trọng, anh ta không dám khinh thường.
Lỡ có bất trắc gì thì sao? Lỡ chuyện này mất khống chế, cụ ông thật sự bị nguy hiểm đến tính mạng thì phải làm thế nào?
Càng quan tâm thì càng rối loạn.
Hiện tại Truy Phong đã hơi hối hận, anh ta không nên tin tưởng Tần Thiên mà chạy đến bãi đá nghênh chiến Tây Bắc Cuồng Đao.
Giải Câu căn bản không có tâm tình quyết đấu, mục đích chỉ là vì ngăn chặn anh ta mà thôi.
Giờ phút này, gió núi thê lương lạnh lẽo, trăng sao không toả ánh sáng.
Trên núi Thần Long, bên cạnh Thần Long Quan có một gian phòng yên tĩnh không đáng chú ý, ánh đèn le lói như hạt đậu lại chiếu sáng một mảnh trời đất.
Một ông lão tóc trắng và một đạo trưởng tóc dài đang đánh cờ dưới ánh đèn.
Mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng tiếng cười cởi mở của họ làm cho mảnh đất trời đen nhánh có thêm mấy phần hào hùng phóng khoáng.
"Cụ ông, nước cờ này của ông thật là một bước tiến sâu, sát khí tứ phía. Đây là muốn mang đến họa sát thân cho lão đạo à."
"Vậy thì tôi chỉ có thể nói câu xin lỗi. Ngặt nổi người trong giang hồ cũng như đứng trên bàn cờ. Tôi cũng chỉ là một con cờ trên bàn mà thôi. Yên tâm, tôi sẽ xử lý sạch sẽ, cố gắng không làm ảnh hưởng đến ông."
"Chiếu tướng." Lão đạo cười cười: "Vậy tôi chỉ có thể ra tướng."
"Quả nhiên là cáo già!" An Quốc cười ha ha.
Tiếng cười truyền ra từ gian phòng vang vọng cả bầu trời đêm bên ngoài.
Năm người mặc áo đen che mặt nghe thấy tiếng động thì trong mắt đều bắn ra sát khí.
Bọn chúng nhìn nhau, người ở giữa khoát tay một cái.