"Có chuyện gì vậy?"
"Tại sao đội điều tra các người lại bắt con trai tôi?"
"Có phải có nhầm lẫn gì không? Các người đúng thật là to gan!" Hai mắt Phan Hữu Chí tối sầm lại, thiếu chút nữa ngã quỵ xuống.
Liêm Khang cười lạnh nói: "Tại sao lại bắt con trai ông à? Vậy để con trai ông nói cho ông biết."
Vẻ mặt Phan Kiệt lộ vẻ hối hận, thấp giọng nói: "Chắc là bởi vì chuyện đầu tư của em con? Con quả thực đã phạm pháp để giúp em ấy."
"Ba, con xin lỗi!"
Về chuyện đó thì cũng đã xảy ra cách đây mấy năm rồi. Vào thời điểm đó, Phan Long vừa mới tiếp nhận công việc của gia tộc, vì để có được sự thừa nhận của mọi người nên muốn cấp bách thể hiện.
Vì vậy, anh ta quay sang nhờ anh trai mình giúp đỡ.
Phan Kiệt đã lợi dụng các mối quan hệ của mình, giúp em trai lấy một mảnh đất một cách bất hợp pháp.
Chuyện trôi qua đã lâu, đến anh ta cũng gần như đã quên mất. Anh ta thầm nghĩ có lẽ các bên liên quan cũng sẽ không còn truy cứu chuyện này mà tìm tới mình nữa.
Không ngờ tới, bên trên tưởng như im hơi lặng tiếng nhưng thực chất đã sớm mở cuộc điều tra về anh ta.
Hôm nay họ trực tiếp tới đây bắt người tức là họ đã nắm được chứng cứ. Anh ta có muốn ngụy biện cũng không còn tác dụng.
Thật đúng là chuyện gì cũng có cái giá của nó, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát.
Đứa con trai cả mà ông ta tự hào nhất, niềm hy vọng và là trụ cột cuối cùng của Phan gia, vậy mà cuối cùng lại có kết cục như vậy.
Bức tường phòng thủ tâm lý của Phan Hữu Chí hoàn toàn sụp đổ.
Ông ta loạng choạng rời khỏi An Trạch, sau khi về đến nhà, liền công bố cáo phó, tổ chức tang lễ cho Phan Mỹ Nhi và Phan Long.
Đến lúc này, Phan gia đã hoàn toàn rút lui khỏi vũ đài tranh đấu của tỉnh thành. May mắn thay, trong những năm đầu ông ta còn lương thiện đã nhận nuôi một đứa con trai như Phan Hổ.
Mặc dù Phan Hổ bị tàn phế, nhưng trải qua nhiều năm rèn luyện cũng đã trở nên thông minh tháo vát.
Miễn cưỡng cũng có thể duy trì một số sản nghiệp của Pha gia, dưỡng lão cho Phan Hữu Chí.
Đối với Tần Thiên mà nói, bọn họ mặc dù ôm hận trong lòng, nhưng cũng đã không còn thực lực và dũng khí để tiếp tục báo thù.
Trừ phi, có cơ hội đặc biệt đến với bọn họ.
....
Khung cảnh ở An Trạch vui tươi rộn rã.
Khuôn mặt của An Quốc lão gia tử rạng rỡ phấn chấn, ông ta dẫn đầu một nhóm học trò và thuộc hạ đi nhận lời chúc mừng và kính rượu của quan khách.
Tần Thiên và Liễu Như Ngọc đều không quá thích xuất đầu lộ diện. Vì vậy, hai người bọn họ đều không ai đi theo An Quốc mời rượu.
Liễu Như Ngọc nhìn Tần Thiên, trầm tư một chút rồi lên tiếng: "Có phải anh cảm thấy ngồi ở đây ăn cơm không thoải mái không?"
Tần Thiên cười nói: "Không sao."
"Liễu thiên hậu đúng là quá thu hút người khác đi, cô xem, mấy người xung quanh đây đâu có tập trung ăn cơm, đều chỉ chăm chăm nhìn cô."
Liễu Như Ngọc mím môi cười nói: "Cũng có nhìn anh mà."
Tần Thiên cười khổ nói: "Ánh mắt bọn họ nhìn cô, là ngưỡng mộ và tán thưởng. Mà ánh mắt bọn họ nhìn tôi lại là dao kiếm."