"Cô ấy thật sự là em họ của anh sao?"
Dương Lâm nói: "sao vậy?”
“Chẳng lẽ làm cho anh thất vọng?”
Đồng Xuyên nghiến răng nghiến lới, từ kẽ răng vắt ra mấy chữ: "Thật đẹp!”
"Tôi vốn nghĩ, có thể được 1/10 ảnh là tốt rồi. Không ngờ còn đẹp gấp 10 lần so với ảnh!”
“Dương Lâm, anh họ, tôi công nhận rồi!”
Dương Lâm liếc mắt nhìn Tần Thiên đứng bên cạnh Tô Tô, cười lạnh nói: "Điều kiện tiên quyết là anh phải xử lý tên kia trước.”
“Giao cho tôi!”
Đồng Xuyên gầm nhẹ một tiếng, sải bước trở lại.
"Tô Tô, cô, đây là Đồng Xuyên. Anh ấy là bạn của cháu, cũng là tuyển thủ hạt giống đoạt quán quân đại hội Kim Cúc của Sở Minh năm nay.”
"Tương lai không lâu, chính là trụ cột của Sở Minh ."
"Đồng Xuyên, xin chào." Tô Tô lễ phép vươn tay ra.
Đồng Xuyên nhìn bàn tay ngọc trước mặt, đỏ mặt. Anh ta tránh qua Tô Tô, một bước bước đến trước mặt Tần Thiên, vươn bàn tay thô ráp ra, nói: "Xin chào, tôi là Đồng Xuyên!”
"Bạn tốt của Dương Lâm."
Cái này?
Tô Tô có chút xấu hổ.
Dương Lâm lại lộ ra một nụ cười thâm ý.
Dương Ngọc Lan phát hiện có gì đó không ổn, vẻ mặt lo lắng.
Tần Thiên cười cười, vươn tay ra: "Xin chào, Tần Thiên. ”
Dừng một chút, Tần Thiên bổ sung: "Cũng là chồng tốt của Tô Tô.”
Đồng Xuyên cười lạnh nói: "Chồng tốt? Tự phong sao, cô Tô chưa chắc đã thừa nhận.”
Nói xong, anh ta bỗng nhiên dùng sức.
Anh ta có thể trở thành tuyển thủ hạt giống đoạt quán quân đại hội Kim Cúc Sở Minh năm nay, có thể thấy được anh ta sức mạnh phi phàm.
Trên thực tế, anh ta đã tập võ từ nhỏ, trở về từ Thiếu Lâm, đã không tìm thấy đối thủ trong thế hệ trẻ ở Sở Châu.
Hiện tại phải nghiêm khắc ra oai phủ đầu Tần Thiên.
Không chỉ vì Tô Tô, mà còn bởi vì Đồng Xuyên từ trong miệng Dương Lâm biết được, tên Tần Thiên này chính là một tên côn đồ vô lại bắt nạt phụ nữ.
Loại người này chính là món ăn của Đồng Xuyên.
Giờ phút này anh ta dùng hết toàn lực, cho dù là khối sắt cũng sẽ bị bóp biến hình.
Vốn tưởng Tần Thiên nhất định sẽ trong nháy mắt quỳ xuống đất kêu thảm thiết, không còn mặt mũi.
Ai biết được...