“Một ngày nào đó, trả thù cho những anh em đã chết!”
Tần Thiên gật đầu nói: “Những chuyện này, chú không nói cháu cũng biết.”
“Trên thực tế, mấy năm nay cháu đã lập nên Thần Vương Điện, cũng xem như là có chút thành tựu trên thế giới.”
“Cháu vẫn luôn cho người điều tra chân tướng của trận đại chiến đó. Cháu nghi ngờ, mọi người bị người ta tính kế.”
“Bây giờ đã bắt đầu có một vài manh mối. Chú Tàn Kiếm, chú yên tâm.”
“Cháu nhất định sẽ không để cho máu của các anh em Diêm Vương Điện đổ vô ích.”
“Một khi tra ra rõ chân tướng, Tần Thiên cháu thề rằng nhất định sẽ tắm máu đối phương, để an ủi anh linh Thiên Phạt!”
Tàn Kiếm đã xúc động đến rơm rớm nước mắt.
Ông ấy nằm sấp dưới đất, cúi đầu lạy.
“Cảm ơn thiếu chủ!”
“Xin thiếu chủ ra lệnh. Chỉ cần có chỗ dùng đến tôi thì tôi sẵn sàng mạo hiểm tính mạng!”
Cho đến bây giờ, Tần Thiên luôn có một kế hoạch. Nhưng khổ nỗi không có ai phù hợp để thực hiện.
Bây giờ xem ra, kế hoạch này cuối cùng đã có thể khởi động.
“Chú Tàn Kiếm, thân phận của chú không nên để lộ. Từ nay về sau, ở trước mặt người ngoài cháu vẫn gọi chú là lão Thương. Chú có thể gọi cháu là ông chủ.”
“Bây giờ, chú hãy lập tức lên đường đi đến Long Giang.”
“Ngày mai cháu cũng sẽ trở về Long Giang, kế hoạch cụ thể tiếp theo chúng ta sẽ trao đổi sau.”
“Vậy chúng ta gặp nhau ở Long Giang!” Tàn Kiếm đồng ý, không dài dòng, đứng dậy chống nạng, đầu không ngoảnh lại rời đi.
……
Ngày hôm sau, cùng chiếc thuyền đó. Chỉ có điều lần này là rời khỏi Sở Châu.
Tạm biệt người thân bên bờ, Dương Ngọc Lan và Tô Tô đều cảm thấy hơi buồn.
“Mẹ, mẹ yên tâm. Sau này chỉ cần mẹ muốn đi thăm người thân bất cứ lúc nào, thì con sẽ sắp xếp.”
“Hoặc là, đợi sự nghiệp của chúng ta ở Long Giang ổn định rồi đón ông bà ngoại đến cũng không phải không được.”
Dương Ngọc Lan cười nói: “Tần Thiên, cảm ơn con.”
“Con có thể hiếu thảo như vậy, mẹ rất cảm động.”
“Nói ra thì người sống trên đời, kiếm tiền nhiều đi chăng nữa, có quyền lực lớn hơn đi nữa cũng có tác dụng gì chứ?”
“Vinh nhục phú quý, sinh ra rồi chết đi cũng chỉ có người thân là mãi mãi ở bên cạnh chúng ta.”
Tần Thiên cười khổ nói: “Chỉ có điều, có những người thân là người thân. Nhưng có những người thân lại là lang sói.”
Dương Ngọc Lan không biết Tần Thiên nghĩ đến thân thế của chính hắn, còn tưởng là nghĩ đến nhà họ Tô ở Long Giang.
Bà có chút bấn loạn, nói: “Về Long Giang hẵng nói vậy.”
“Trên thực tế, những ngày này người nhà họ Tô đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho mẹ và Tô Tô. Nhưng chúng ta đều không nghe máy.”