Viên Trọng lạnh lùng nói: ''Đủ rồi!''
''Đừng quên chúng ta đến đây để chấp hành nhiệm vụ!''
''Yên tĩnh hết cho ông!''
Lão già vô lại hậm hực ngồi về chỗ.
Vừa ngồi xuống thì lái xe đã thắng gấp, xe đột ngột dừng lại.
''Xảy ra chuyện gì vậy?''
''Cmn mày có biết lái xe không vậy?'' Lão ta tức giận mắng.
Lái xe lập tức lải nhải: ''Phía trước có một khối đá lớn, hình như rơi xuống từ trên núi.''
''Tôi nói rồi mà, đi đường núi nguy hiểm. Bảo đi cao tốc thì không đi.''
''May mà tôi tính trước, nếu như đụng phải thì chúng ta đừng ai sống được.''
Viên Trọng nhìn tảng đá kia, khoảng chừng mấy trăm cân.
Lão ta nhìn dốc rừng núi đen như mực ở bên cạnh nói: ''Hòa thượng, cậu chuyển viên đá kia đi đi.''
Hòa thượng đáp lại, mở cửa nhảy xuống xe.
Anh ta để tay lên tảng đá, hét lớn một tiếng rồi nâng tảng đá mấy trăm cân kia lên.
Hoa nương ở trong xe cười nói: ''Em trai hòa thượng, khỏe quá đấy!''
''Về xe chị đây yêu em!''
Lão già vô lại cười lạnh: ''Ngu si thì tứ chi phát triển thôi, chút thú vị cũng không có, không vui chút nào.''
Hoa nương đắc ý nói: ''Vậy thì cũng thú vị hơn ông.''
Hai người cãi nhau, khiêu khích lẫn nhau.
Trong núi rất yên tĩnh, hòa thượng nâng tảng đá lên đi đến ven đường ném vào vách núi.
Một tiếng ầm rung động lòng người vang lên.
Hòa thượng vô cùng đắc ý, anh ta cười ha ha chuẩn bị lên xe.
Đúng lúc này, một phi đao xé bầu trời đêm bay từ sườn núi ra, một phát đã xuyên qua cổ anh ta.
Tiếng cười lập tức dừng lại.
Hòa thượng trợn mắt nhìn.
Anh ta muốn nói gì đó nhưng miệng chỉ cử động được một chút sau đó ngã xuống vách núi đen xì không thấy đáy.
''Không tệ, phi đao của Thôi Minh lại tiến bộ rồi.'' Tần Thiên quan sát qua điện thoại, tán thưởng nói.
Phi đao?
Truy Phong không nhịn được mà nhảy lên xà nhà ngồi cạnh Tần Thiên nhìn màn hình di động tối đen.
Mặc dù không rõ lắm nhưng vẫn có thể nhìn được.
Chỉ nghe tiếng thùng thùng vang lên, trong núi có một người chống gậy đi ra.
Phía sau ông ấy là một nhóm người. Ai nấy cũng giống như đi dạo chơi ở ngoại thành, trên mặt là sự mong chờ.
''Đây là tiểu đội Thiên Phạt của anh?'' Truy Phong không nhịn được mà hỏi.
Mí mắt Tần Thiên nhảy lên một cái.
Sao Truy Phong lại biết tên của tiểu tổ Thiên Phạt?
Có lẽ biết bản thân đã lỡ miệng, Truy Phong giải thích: ''Phan Hổ nói.''
Tần Thiên không nói thêm gì.
Kẻ địch được diện kiến tiểu tổ Thiên Phạt còn sống sót chỉ có một mình Phan Hổ.
''Hòa thượng, tôi báo thù cho cậu!''
Hoa nương nổi giận gầm lên rồi đẩy cửa nhảy xuống.
Thập Diêm La trong hai chiếc xe còn lại, ngoài hòa thượng đã chết đều nhảy xuống.
Lão già vô lại nhìn Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết phía đối diện, trong mắt lộ ra sự ham muốn và kinh diễm.
''Mấy người là ai?" Lão ta cắn răng nói.
Tàn Kiếm cười cười nói: ''Là người đến giết ông.''
Nói xong cơ thể ông ấy lao về phía lão già vô lại. Kiếm giấu trong gậy cũng được lấy ra.