Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long bị mắc kẹt bên trong sơn cốc, sinh mạng đang yếu dần hết sức nhanh chóng.
Bọn họ phát hiện ra những sát thủ kia không những không đuổi theo, mà còn biến mất chẳng thấy đâu. Có chuyện gì thế? Hai người họ không tài nào lý giải nổi.
Theo lý mà nói, bọn họ đang ở thế suy sức yếu, chỉ cần đối phương cùng xông lên là có thể giết chết bọn họ mà không tốn chút sức lực nào.
Nhưng đối phương chẳng những không đuổi theo, mà còn phóng kính vạn hoa lên, lẽ nào còn có đồng bọn của bọn chúng sắp tới?
Rốt cuộc là bọn chúng muốn làm gì đây?
Trần Nhị Cẩu nghiến răng nói: "Lão Nhiếp, hôm nay hai anh em chúng ta tiêu rồi!"
"Chỉ là, cho dù có chết cũng phải kéo theo mấy người chết chung. Chờ thêm lát nữa thì chúng ta chỉ có thể ngồi chờ chết thôi. Chúng ta phải nghĩ cách lao ra ngoài."
Nhiếp Thanh Long nhìn sơn cốc phủ đầy tuyết trắng này, có thể thấy lờ mờ có bóng đen lấp ló phía sau những tảng đá lớn ở trên cao.
Anh ta do dự một lúc, rồi thầm thì: "Nhị Cẩu, chúng ta không được kích động."
"Theo tôi thấy, chúng ta phải mau chóng nghỉ ngơi lấy lại sức, nếu không ngoài dự đoán thì mấy thằng nhãi này sẽ phát động một cuộc tấn công mạnh sớm thôi."
"Chờ tới khi bọn chúng lao xuống, chúng ta phải nghĩ cách nhân lúc hỗn loạn mà lao ra ngoài. Đây chính là cơ hội duy nhất."
"Nếu bây giờ chúng ta liều lĩnh xông ra thì chẳng khác nào thành bia ngắm sống cả."
Trần Nhị Cẩu cười khổ: "Lão Nhiếp, đừng tự lừa mình dối người nữa. Vào lúc này, chúng ta vùi mình ở đây, nghĩa là đang chờ chết."
"Anh cảm thấy anh còn có nghỉ ngơi lấy lại sức được nữa không?"
Nhiếp Thanh Long im lặng không nói gì. Cái gọi là nghỉ ngơi lấy lại sức là phải ở trong một điều kiện dễ chịu, từ từ khôi phục thể lực.
Nhưng đây là đâu chứ? Là ngọn núi tuyết cao mấy ngàn mét. Chỉ riêng chống lại cái rét khắc nghiệt xung quanh thôi đã tốn hết cả sức lực và tinh thần của bọn họ rồi.
Nói chi là bọn họ cũng đều bị thương.
Cái quan trọng nhất, nền tảng nhất đã không còn nữa, cho nên chờ thêm một lúc nữa thì tình hình chỉ có càng lúc càng tệ đi thôi.
"Anh bị thương nặng hơn tôi, anh cứ ở lại đây."
"Chờ tôi đi thu hút sự chú ý của bọn chúng thì anh đột phá vòng vây từ điểm yếu!"
Nhiếp Thanh Long đột nhiên rống nhẹ một tiếng, dùng chút sức lực cuối cùng lao về phía đông triền núi như một mũi tên.
Ngay lập tức, mấy mũi tên đã bắn ra từ phía sau tảng đá.
Nhiếp Thanh Long tránh được mấy cái rồi vọt ra sau lưng sườn núi. Những tên sát thủ mai phục ở xung quanh đó liền lao ra, lập tức bao vây lấy anh ta.
"Lão Nhiếp!"
Nhìn thấy Nhiếp Thanh Long liều mình xông vào nguy hiểm để bản thân tranh thủ cơ hội chạy trốn, Trần Nhị Cẩu lập tức đỏ bừng mắt.
"Đi đi!"
"Chạy ngay đi!"
"Đi về phía tây!"
Nhiếp Thanh Long vừa vung đao đỡ vừa hô to.
"Bà mẹ chúng mày, ông đây liều mạng với bọn mày!" Trần Nhị Cẩu quát to một tiếng, hoá thành một cơn gió lớn lao về phía tây.
Vì Nhiếp Thanh Long đã thu hút toàn bộ lực lượng phòng thủ chủ yếu về phía đông nên phòng thủ ở phía tây yếu hơn, chỉ có năm người.
Lúc Trần Nhị Cẩu điên cuồng chém giết, năm tên đó liên tục rút lui. Thấy vậy, Trần Nhị Cẩu xông lên sườn núi, có một cơ hội cuối cùng để chạy trốn.
Nhiếp Thanh Long thấy vậy thì kích động hét to: "Nhị Cẩu, làm tốt lắm!"
"Chạy ngay đi!"
"Báo tình hình ở đây cho thủ lĩnh!"
"Thủ lĩnh sẽ báo thù cho chúng ta!"