Nói rồi hắn khẽ quát một tiếng, cầm dao lưỡi xoắn trong tay lap về phía sườn núi.
Độc sư nhìn Tần Thiên đang lao tới, mí mặt giật dữ dội. Cuối cùng hắn ta cũng hiểu rõ, tên Tần Thiên vốn không phải người để chiêu hàng.
Mấy lời vừa rồi chỉ là nghĩ cách để lừa hắn ta mà thôi.
Điều này khiến hắn ta cực kỳ tức giận.
"Hay cho tên Tần Thiên nhà mày!"
"Rượu mời không uống, vậy tao đành phải cho mày uống rượu phạt rồi!"
Trong tiếng rống giận, hắn ta nhảy lên một cái, lao về phía Tần Thiên giống như một con diều hâu đen.
Bàn tay giấu trong áo choàng vươn ra, trong tay hắn ta chợt xuất hiện một thanh kiếm katana màu xanh.
"Đại ca, trên kiếm của hắn ta có độc, phải cẩn thận!"
Trần Nhị Cẩu và Nhiếp Thanh Long ở dưới đáy đốc phía xa đều cảm nhận được trên thân kiếm có cảm giác kỳ dị, bọn họ không nhịn được mà mở miệng nhắc nhở.
Ánh mắt Tần Thiên nghiêm nghị, trước đó hắn chỉ biết độc sư rất giỏi dùng độc.
Không ngờ kiếm pháp và thân pháp của hắn ta cũng đỉnh đến vậy.
Thanh katana trong tay hắn ta không chỉ phát huy tinh túy trong kiếm thuật của Nhật Bản đến cực hạn mà còn dung hợp một chút kiếm thuật nguyên thủy ở những nơi khác nữa.
Cộng thêm việc trên thân kiếm có kịch độc, chỉ cần không cẩn thận bị chém một chút lên da thịt thì sẽ lập tức nguy hiểm đến tính mạng.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Thiên đối mặt chiến đấu như vậy, hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể áp dụng chiến lược phòng thủ.
Hắn vung chiếc dao lưỡi xoắn trong tay, tiếng leng keng vang lên, liên tiếp chạm lưỡi tám lần trong hư không.
Sau khi hai người rơi xuống đất, độc sư hét lớn một tiếng: "Lên tiếp!"
Hắn ta thực sự tức giận rồi, Tần Thiên vốn không có hứng thú gia nhập vào tổ chức sau lưng hắn ta nhưng lại xoay vòng hắn ta lâu như vậy.
Bây giờ hắn ta muốn dùng kiếm của mình giết chết Tần Thiên.
Tần Thiên thờ ơ không nói lời nào, hắn đứng trên vách đá băng tuyết, không ngừng lắc mình tránh né.
Mặc cho kiếm của độc sư không ngừng tạo ra những làn sóng băng tuyết ở xung quanh.
Mắt thấy mãi vẫn không thể chạm được vào một góc áo của Tần Thiên, độc sư không khỏi dừng lại. Đôi mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm vào Tần Thiên, lửa giận hừng hực.
Tần Thiên cười lạnh nói: "Chỉ có chút khả năng này thôi sao?"
"Tiếp theo, đến lượt tao."
Vừa dứt lời, dao lưỡi xoắn trong tay hắn tưởng chừng nhẹ nhàng như bông đâm thẳng về phía độc sư.
Có nhầm không?
Tùy tiện ra chiêu như vậy, coi ông đây là đứa trẻ ba tuổi sao?
Thấy Tần Thiên không coi mình ra gì, trong cơn giận dữ độc sư không khỏi hét lớn một tiếng, thanh katana trong tay chợt chém về phía dao lưỡi xoắn.
Xét về kích thước, thanh katana của hắn ta mạnh hơn nhiều so với dao găm lưỡi xoắn của Tần Thiên. Lần chém tới này chắc chắn có thể đánh bay dao găm lưỡi xoắn.
Ai ngờ Tần Thiên bỗng nhiên run tay một cái, vốn là một cục thép xoắn hình tam giác làm bằng thép cực kỳ cứng rắn lại bỗng nhiên nhảy lên một cái giống như rắn ngủ đông vừa tỉnh dậy.
Cú nhảy này thành công tránh thoát được thanh katana trong tay độc sư, sau đó nó bỗng nhiên tăng tốc, tựa như tia chớp đâm thẳng về phía mặt của độc sư.
Độc sư hoảng hốt kêu một tiếng, vội vàng lui lại né tránh.
Nhưng vẫn chậm một bước, áo choàng trên đầu hắn ta đã bị dao lưỡi xoắn đánh rơi.
Cuối cùng Tần Thiên cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của người này.
Vốn tưởng là với danh xưng "giáo sư" và "độc sư" thì tên này sẽ là một ông già đã có tuổi, hoặc là một tên điên cuồng nghiên cứu râu ria xồm xoàn.
Thế nhưng gương mặt trước mắt này lại khiến Tần Thiên không nhịn được mà ngây ra một lúc.