Quả thực là toàn quân bị diệt!
Bốp bốp.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Tần Thiên đứng lên rồi nói: "Các anh em, đánh không tệ. Sau khi trở về có thể nhận dê nướng."
Hắn lại nhìn về phía Triệu Thiên Nhạc: "Triệu gia chủ, năm thắng một hoà, năm thành phố này thuộc về tôi."
"Thế nào, còn muốn tiếp tục đánh không?"
Còn đánh cái cọng lông gì, trong Triệu gia đã không còn ai xuất chiến được nữa rồi.
Triệu Thiên Nhạc nhìn chằm chằm Tần Thiên mà cắn răng nói: "Tôi thừa nhận là tôi xem thường anh."
"Anh yên tâm, Triệu Thiên Nhạc này không phải người có chơi không chịu. Trong vòng mười ngày tôi sẽ rút tất cả đầu tư và đàn em khỏi năm thành phố này. Tần Thiên, chuyện này chưa xong đâu, hãy đợi đấy!"
"Đi!"
Ông ta nổi giận đùng đùng dẫn người của Triệu gia rời đi.
Nhìn theo bóng lưng ông ta, Truy Phong cười lạnh và nói: "Xem ra phiền toái lớn nhất Triệu gia chủ gặp được không phải là chúng ta."
Tần Thiên cười nói: "Cậu cũng phát hiện?"
Truy Phong gật đầu: "Nội bộ Triệu gia có người không hi vọng Triệu Thiên Nhạc thắng."
Tần Thiên nhớ tới một người, lập tức lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm.
"Vậy chúng tôi đợi xem kịch vui đi."
An Quốc hơi do dự, lo lắng mà nói: "Tần Thiên, cậu cảm thấy Triệu gia thật sự sẽ lấy ra năm thành phố sao? Nếu họ nhường lại thì cậu chuẩn bị làm sao chiếm lấy?"
Tần Thiên cười lạnh và nói: "Ông ta không nhường cũng phải nhường. Trong thiên hạ còn chưa có ai quỵt nợ được Tần Thiên này. Còn đóng chiếm thế nào thì An lão xem rồi lo liệu đi."
"Cậu mới là vua của Nam Giang." An Quốc cười nói: "Sao cậu lại không biết xấu hổ mà bảo lão già này tiên phong mở đường!"
"Nhưng nếu cậu đã nói vậy thì chờ Triệu Thiên Nhạc nhường lại năm thành phố, tôi liền phái người tới tiếp nhận."
Đội xe Triệu gia trở lại đại bản doanh của mình là Vân Châu thành trong ánh hoàng hôn.
So với vẻ khí thế hào hùng lúc rời đi thì hiện tại bầu không khí cả đội xe có vẻ rất nặng nề.
Trên đường đi không ai nói gì.
Sắc mặt Triệu Thiên Nhạc âm trầm đến đáng sợ. Ông ta cảm thấy hôm nay là ngày hắc ám nhất của mình và toàn bộ Triệu gia.
Ban đầu ông ta muốn về tổ chức hội nghị gia tộc để cùng thương lượng chuyện thua năm thành phố kia, không nghĩ ngờ một tin dữ khác đang chờ ông ta.
Nhìn thấy Triệu Phong dẫn theo Lỗ Tín và Nghiêm Khoan quỳ gối ở cổng, trên thân ba người đều có vết thương, quấn vải trắng, máu me đầm đìa thì Triệu Thiên Nhạc ngây ra một lúc rồi kinh sợ mà nói: "Chuyện gì vậy?"
"Chẳng lẽ An Quốc và Tần Thiên nhân lúc chúng ta không có mặt mà công kích đại bản doanh? Mau nói, chuyện này là sao! Thi Duyên Trung đâu? Gọi hắn tới gặp tôi!"
Không chỉ Triệu Thiên Nhạc mà mọi người bên cạnh ông ta đều biến sắc.
Thua năm thành phố đã đủ xui xẻo, chẳng lẽ đại bản doanh cũng xảy ra chuyện rồi?
"Khốn nạn!"
"Cha giao trách nhiệm canh phòng cho mày mà mày lại để xảy ra chuyện! Rốt cuộc là sao, mày mau nói đi!" Triệu Húc đỏ mắt xông lên bóp cổ Triệu Phong rồi dùng sức lắc.
Triệu Phong mở to miệng, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, suýt bị bóp chết.
"Húc Nhi, tỉnh táo một chút! Triệu Phong, cha có thể không truy cứu tội của con, giờ nói đi."
Triệu Phong đập đầu xuống đất rồi khóc kể: "Cha, con bất hiếu, sau khi cha nghe rồi tuyệt đối đừng tức giận, sức khoẻ quan trọng hơn. Sau khi cha đi rồi thì con vô tình phát hiện Đại Thái Bảo Thi Duyên Trung có qua lại với người của Nam Giang."
"Con nói cái gì?" Triệu Thiên Nhạc ngây ra rồi lập tức nói: "Không có khả năng! Thi Duyên Trung tuyệt đối trung thành với Triệu gia, làm sao có thể cấu kết với Nam Giang."