Vương Nghênh Xuân không nhịn được nói: “Vậy không phải là Liễu Như Ngọc sao? Không ngờ cô ta cũng mê tín như vậy.”
“Chắc chắn cô ta mắc bệnh gì đó, nên đến nơi này cầu phương thuốc dân gian.”
“Đây là một tin tức lớn, tôi sẽ lập tức tung tin để đè ép sự kiêu ngạo của cô ta!”
Đôi mắt Tần Thiên lạnh lẽo, nói: “Nếu cô dám tiết lộ tin tức này, tôi sẽ giết cô đấy.”
“Cậu nói cái gì?” Vương Nghênh Xuân sững sờ, nhìn vào ánh mắt Tần Thiên cô ta lập tức sợ mất vía.
Cô ta không ngờ, một người đàn ông trông đep trai thế kia lại sẽ có ánh mắt đáng sợ đến vậy.
Bất giác, cô ta buông tay đang kéo cánh tay Tần Thiên ra.
“Thời gian không còn sớm nữa, về thôi.” Tần Thiên hừ lạnh một tiếng, cảm thấy trò hề nên kết thúc. Sải bước đi ra ngoài.
Trước đây Liễu Như Ngọc gọi điện thoại nói với hắn sắp đến tỉnh thành, tổ chức sinh nhật cho một người rất quan trọng với cô ta, còn hẹn hắn gặp mặt.
Tại sao, cô ta lại đích thân đến Thần Long Quán, tìm cái gì Thần Long, bàn tay ma quỷ của Tần Vương.
Bàn tay ma quỷ của Tần Vương, không phải đang nói chính mình sao?
Đủ loại nghi ngờ khiến cho Tần Thiên trong chốc lát cũng lười phải điều tra.
Bởi vì, buổi tiệc buổi tối quá quan trọng với hắn.
Vội vàng trở về khách sạn, Tô Tô vội nói: “Thế nào rồi? Anh không đắc tội với chị Xuân đấy chứ?”
Tần Thiên nhìn thấy Tô Tô đã thay lễ phục, tóc búi cao vô cùng xinh đẹp.
Hắn mở cờ trong bụng, nhưng lại cố ý sầm mặt xuống nói: “Em còn mặt mũi để hỏi!”
“Sau này đừng tìm anh vì chuyện này nữa. Lẽ nào em không biết trong lòng anh chỉ có em.”
“Vậy mà em lại bảo anh đi cùng một kẻ tâm thần.”
Tô Tô cười nói: “Được rồi được rồi, em biết rồi. Đây không phải là vì đại cuộc hay sao.”
“Em cảm ơn anh, được rồi chứ?”
Tần Thiên nhoẻn miệng cười nói: “Cảm ơn thế nào?”
“Phần thưởng đã hứa với anh, bây giờ cũng nên thực hiện rồi nhỉ.”
Tô Tô hơi đỏ mặt, nói: “Em không nhớ phần thưởng gì cả.”
Tần Thiên nghiến răng nói: “Nếu em dám dở trò, anh sẽ phá hỏng buổi tiệc này ngay lập tức đấy.”
“Anh dám!” Tô Tô nghiến răng nói: “Anh muốn làm gì?”
Tần Thiên nuốt nước miếng, nói: “Cho anh hôn một cái.”
Nhìn người vợ quyến rũ trước mặt, hắn cảm thấy nếu có thể hôn một cái thì những đau đớn khi bị Vương Nghênh Xuân dày vò vào buổi chiều cũng đáng.
Tô Tô đỏ mặt nói: “Anh nhanh chút. Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi.”
Tần Thiên bình tĩnh lại, chậm rãi hôn cô.
Tô Tô theo bản năng ngửa ra sau.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Liễu Thanh gấp gáp đi vào “Chủ tịch, cô xong chưa? Sắp bắt đầu rồi.”
Nhìn thấy cảnh trước mặt, cô ta cũng đứng hình.
“Xin lỗi, tôi không nhìn thấy gì cả. Mọi người tiếp tục.” Cô ta phản ứng kịp, xoay người rời đi. Đọc full tại TAMLINH247.VN nhé !