Nhưng anh ta có thể xác định, nếu anh thật sự là kẻ địch xâm lấn thì đối phương có thể lập tức bắn nổ đầu mình.
"Ngừng!" Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng nhảy qua một bên và nói: "Cậu A Tân, hiểu lầm thôi! Kỳ thật tôi tới tìm anh Thiên."
"Đó đó, lão Mã, anh Phi Đao, còn có em gái xinh đẹp kia có thể làm chứng! Thật đó, tôi giống như các người, kỳ thật đều là fan của anh Thiên."
Đám người mặt không cảm xúc, chỉ lạnh lùng nhìn chăm chú vào Truy Phong.
Cả Mã Hồng Đào, Thôi Minh và Thiết Ngưng Sương đều như không quen biết anh ta.
Truy Phong gấp: "Không phải, các vị, các người phải làm chủ cho tôi! Còn các người nữa, mặc dù các người chưa từng gặp tôi, nhưng tôi đã sớm gặp các người rồi."
"Lần trước các người chặn giết sát thủ của Lý gia và Giả gia, tôi và anh Thiên có cùng nhìn video trực tiếp. Không thể không nói, các người thật sự quá tuyệt!"
Đám người vẫn mặt không cảm xúc.
Mai Hồng Tuyết lạnh lùng nói: "Chẳng cần biết anh là ai. Anh khi dễ cậu A Tân, có phải quá phách lối rồi không?"
"Nghe nói anh đánh giỏi lắm."
"Đánh ngã tất cả chúng tôi thì có thể gặp được anh Thiên."
Truy Phong câm nín.
Nói thật, bảo anh ta khiêu chiến nhiều người như vậy thì anhthật sự không có lòng tin. Mấu chốt là anh ta biết không thể thẳng tay giết người.
"Đổi cách cũng được." Trong mắt Thiết Ngưng Sương lướt qua một ý cười: "Chỗ chúng tôi là khu thú hoang, anh tùy ý chọn chọn một chỗ rồi đi vào trải nghiệm đi."
Truy Phong: "Đây là cách các người hoan nghênh khách à? Vậy được rồi, tôi lựa chọn khu sói."
Anh ta nuốt một ngụm nước bọt, trầm mặt đi về hướng khu sói.
Mai Hồng Tuyết quát lớn: "Bỏ đao xuống!"
"Anh bạn nhỏ, ghi nhớ, mỗi một con sói của chúng tôi đều là bảo bối của anh Thiên. Nếu như cậu tổn thương chúng thì anh Thiên sẽ không vui."
Thiết Ngưng Sương bổ sung: "Anh Thiên không vui vẻ thì sẽ không gặp anh."
"Được, tôi sẽ cẩn thận không làm tổn thương bọn chúng được chưa?"
Truy Phong thành thành thật thật tháo thanh đao chưa từng rời khỏi người xuống rồi trịnh trọng đặt nó lên một tảng đá lớn.
Hiện tại anh ta cảm thấy mình như gặp phải khó khăn trên đường thỉnh kinh nên đi đến Hoa Quả Sơn xin viện binh, sau đó bị Trư Bát Giới làm khó dễ.
Cũng hết cách, ngày sau là Hồng Môn Yến của Triệu gia, đó sẽ là một trận ác chiến.
Anh ta nhất định phải mời Tần Thiên ra tay.
Có việc cầu người thì chỉ có thể cúi đầu. Anh ta xoắn tay áo lên rồi xông vào khu sói.
Đột nhiên có người xa lạ đến làm những con sói kia trở nên rất hưng phấn.
Bọn chúng đã quá quen thuộc với những đối thủ Thiên Phạt giả kia, cũng biết không thắng được họ.
Nhưng vì ăn thêm miếng thịt nên chúng không thể không ứng chiến.
Hiện tại chúng nghĩ Truy Phong dễ hà hiếp nên dã tính nguyên thủy trong người lập tức bị kích thích bùng nổ.
Hơn nữa đã chiến đấu hơn nửa ngày, bọn chúng đều bụng đói kêu vang.
Nhìn những đôi mắt đỏ đó, mặt Truy Phong xanh lè.
Anh ta không sợ chiến đấu, nhưng lại là lần đầu tiên trong đời đánh theo kiểu này.
Mấu chốt là nếu anh ta bị sói cắn chết thì đáng đời.
Mà anh ta không được phép tổn thương hay đánh chết sói.
Bởi vì đám sói này là bảo bối của anh Thiên.
Con mẹ nó tôi liều!
Nhìn thấy một con sói nhào lên, rõ ràng là ma cũ bắt nạt ma mới, Truy Phong nổi giận đùng đùng cắn răng vung nắm tay xông tới.
Sau một hồi khổ chiến, mặc dù anh ta đánh lui đàn sói vây công mấy lần làm chúng biết lợi hại không còn dám tuỳ tiện xông lên nữa. Nhưng bởi vì là lần đầu tiên đối mặt với cục diện này nên anh ta cũng đầu tóc rối tung, quần áo tả tơi.
Anh ta thở hồng hộc, nhìn có vẻ rất chật vật.
Nghe tiếng hoan hô bên ngoài, anh ta quay đầu nhìn lại thì thấy Tần Thiên đang cười tủm tỉm đi tới cùng Tàn Kiếm.
Nhìn thấy ánh mắt của Tần Thiên, Truy Phong liền biết mình bị chơi.
Anh ta suýt khóc.
"Anh hai, tôi sai rồi."
"Về sau tôi không đắc ý trước mặt anh nữa..."
"Tôi có thể ra ngoài không?"