Tần Thiên hơi di chuyển cơ thể chỉ để lại tàn ảnh, xuyên thẳng qua người bọn họ. Hắn căn bản không cần nhìn, kiếm trong tay tùy ý vung lên.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi!
Bốn mươi người trong đội kiếm, chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã ngã đầy mặt đất. Nếu không phải tay bị chặt đứt thì cũng là gân chân bị cắt đứt.
Kiếm trong tay Tần Thiên dính máu, vẻ mặt bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì, ánh mắt không chút dao động, tiếp tục đi vào bên trong.
''Đồ khốn!''
Phan Long chứng kiến toàn bộ, hắn ta tức giận đến mức ném ly rượu vang đỏ xuống đất. Hắn ta không ngờ Tần Thiên lại là người khó đối phó như vậy.
''Phan Long, làm sao bây giờ? Có phải hắn sẽ xông vào đây không?'' Mục Phi Phi hoảng sợ nói.
Phan Long nghiến răng: ''Bây giờ chỉ vừa bắt đầu thôi!''
''Tên họ Tần kia, mày có gan thì vào ải thứ hai của tao đi!''
''Cung thủ chuẩn bị!''
Tần Thiên đi khoảng một trăm mét là đến trung viện.
Theo tiếng gào thét điên cuồng của Phan Long, căn phòng đối diện mở ra, từ bên trong có bốn mươi tên áo đen lao ra.
Trong tay mỗi người đều cầm cung đã được cải tiến.
Bọn họ được huấn luyện nghiêm ngặt, sau khi mạnh mẽ tiến ra đã bắt đầu tản ra khắp nơi, vây Tần Thiên ở giữa như thủy triều.
Cung trong tay đều đồng loạt nhắm về phía Tần Thiên.
Cung tên đều là cung tên thép được đặc chế.
Có vết xe đổ phía trước, bọn họ không dám áp sát. Mỗi người đều cách Tần Thiên mười mét.
Khoảng cách xa như vậy, cho dù tốc độ của Tần Thiên có nhanh đến đâu, cho dù hắn có thể ngẫu nhiên giết được một người cũng không làm gì được những người khác.
Bọn họ chỉ cần kéo tên trong tay, mũi tên thép sẽ lập tức được bắn ra với tốc độ rất nhanh, không thua kém đạn là bao.
Đơn giản mà nói, đây chính là khắc tinh của cao thủ.
Thấy Tần Thiên đứng yên bất động, Phan Long cho rằng hắn đang sợ hãi nên lại lần nữa đắc ý cười ha ha.
"Tên họ Tần kia, mở mắt chó của mày ra mà nhìn cho kĩ đi!"
"Mỗi một người bọn họ đều là cung thủ bách phát bách trúng!"
"Chỉ cần ông đây ra lệnh một tiếng, mày sẽ bị bắn thành con nhím."
"Bây giờ tao cho mày một cơ hội. Quỳ xuống cầu xin tao đi."
"Không chừng tao sẽ vui vẻ rồi cho mày sống lâu thêm mấy ngày."
Sắc mặt Tần Thiên trầm xuống, hắn hơi dừng lại, sau đó lại lần nữa đi lên trước.
"Tên khốn!"
Phan Long không ngờ Tần Thiên lại không sợ hãi như vậy.