Vẫn chưa đủ làm nóng người?
Thật quá biến thái!
Trong phòng, ngoại trừ Tần Thiên và Thiết Tượng thì tất cả những người còn lại nghe vậy đều kinh ngạc há hốc miệng.
Mặt mày Mã Kim Long tái dại đi.
Cậu ta nghiến răng nói: "Tưởng thế này cũng dọa tôi được chắc?"
"Tần Thiên, tao dám mời mày đến, nghĩa là tao đã chuẩn bị tất cả từ trước rồi!"
"Tao vẫn còn..."
Còn chưa dứt lời thì đã bị một người đi từ bên ngoài sân vào cắt ngang.
"Còn có tay súng này à?"
"Cậu Mã, ngại quá, cả đời này nó sẽ không bao giờ dùng đến súng nữa."
Thôi Minh xách theo một gã như xách một con gà mà đi vào.
Hắn ta tiện tay quẳng tay súng đi như ném một bịch rác, ném tên đó ra trước mặt Mã Kim Long.
Mã Kim Long sợ tới nỗi vội vàng tránh ra, thấy hai tay súng mà cậu ta coi là con át chủ bài cuối cùng, giờ đã nhắm nghiền hai mắt, không động đậy, không biết là đã chết hay còn sống.
Đến bây giờ, cuối cùng cậu ta cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi, ngồi phệt xuống mặt đất.
Tần Thiên cười nói: "Sự kiên nhẫn của tôi chỉ còn lại ba phút thôi."
"Cậu còn gì muốn nói không?"
Lưu Xán ở bên cạnh, sau khi chứng kiến thủ đoạn của Tần Thiên thì cũng phấn khích hơn hẳn.
"Mã Kim Long, mau trả lại công ty của tôi cho tôi!"
"Cậu dùng thủ đoạn hèn hạ cướp công ty của tôi, đạo trời khó bao dung!"
Mã Kim Long nghiến răng nói: "Lưu Xán, ông muốn đứng cùng phe Tần Thiên thật sao?"
"Ông không sợ chết, cũng không suy nghĩ cho con gái mình luôn hả?"
Nghe thế, chỉ trong nháy mắt sắc mặt Lưu Xán đã thay đổi, ông ấy hoảng sợ không nói thành lời.
Tần Thiên cười nói: "Cho cậu một cơ hội cuối cùng, bảo gã nước ngoài mà cậu đã mua chuộc đi động vào con gái ông chủ Lưu thử xem."
Lưu Xán lo lắng nói: "Tần Thiên, cậu có ý gì đây?"
"Vì con gái, tôi có thể bất chấp tất cả mọi thứ!"
Tần Thiên cười nói: "Ông chủ Lưu, đừng vội."
Hắn nhìn Mã Kim Long: "Tôi đánh cược với cậu, nếu cậu có thể động vào con gái ông chủ Lưu, tôi sẽ đi ngay lập tức."
"Coi như buổi tối hôm nay tôi chưa từng tới đây."
"Mày nói thật chứ?" Mã Kim Long không tin rằng tay Tần Thiên dài đến mức có thể vươn ra cả nước ngoài, cậu ta nghiến răng bấm một dãy số điện thoại.
Nói liến thoắng vài câu tiếng Anh, chẳng bao lâu sau đã có một băng hình được gửi đến điện thoại của cậu ta.
Mấy gã say rượu cùng xông ra khỏi quán rượu, lao về phía con đường ở phía xa.
Nhìn thấy bóng dáng một cô gái xinh đẹp ở đằng xa, Lưu Xán kích động hét to.
"Thiến Thiến, mau chạy đi!"
"Chạy mau Thiến Thiến, bọn chúng muốn bắt con đó!"
Nhưng mà cô gái đeo tai nghe, dường như đang đắm chìm trong âm nhạc, hoàn toàn không thể nghe được tiếng trong điện thoại.
Đám ma men kia như một bầy sói hung. So ra, thì cô gái đúng là một con cừu con chưa hề phát giác ra điều gì.
Mã Kim Long cười đắc ý: "Lưu Xán, đây chính là kết cục của ông khi đắc tội tôi đó!"
"Chờ đó nhìn xem con gái ông bị mấy thằng nhóc này tiếp đãi thế nào đi!"
"Tôi không phiền kể cho ông nghe, bọn nó đều là những thằng đàn ông độc thân tràn đầy hormone đó!"
Lưu Xán quỳ phịch xuống, cắn răng nói: "Tôi sai rồi!"
"Mã Kim Long, cậu bảo bọn họ dừng tay ngay đi, tất cả mọi chuyện tôi nghe cậu hết."