Hắc Sát nghiến chặt răng, nhìn Dương Côn trưng cầu ý kiến. Dù sao đi chăng nữa, thân phận của Mã Kim Vũ vẫn còn ở đây.
Hắc Sát gã tuy là võ sư nhà họ Dương mời tới nhưng nếu gã ta dám giết Mã Kim Vũ thật thì ắt sẽ khó chống lại được sự trả thù của nhà họ Mã.
Đến lúc đấy, nhà họ Dương cũng chưa chắc sẽ giữ được gã ta.
Mặt mũi Dương Côn khó coi đến tột độ, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nghiến răng: “Để họ đi đi!”
Hắc Sát đành không cam lòng lui bước.
Nhìn theo đoàn người Tần Thiên ra cổng, Dương Côn lớn tiếng nói: “Họ Tần kia! Chuyện của chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi! Mày giỏi chơi mánh lắm! Nhưng tao khuyên mày đừng mê nghịch lửa quá, có ngày tự thiêu mình!”
Tiếng Tần Thiên vọng vào từ ngoài: “Cứ việc phi ngựa tới đi Dương Côn. Tần Thiên tôi đã tới thành phố Cẩm Hồ của các người thì cũng chẳng ngại quấy lên ít sóng gió.”
Vũng nước ở thành phố Cẩm Hồ rất sâu, thế lực dây mơ rễ má khắp nơi, ẩn mình trong đó là vô vàn lão làng.
Không quấy lên sóng gió thì sao gọi những người này xuất hiện được?
Chỉ khi họ xuất hiện, mọi người đấu với nhau thì Tần Thiên và đội ngũ của mình mới có cơ hội dừng chân chính thức tại đây.
Vì vậy, việc sử dụng ít mánh khóe để lấy được mảnh đất này mới là khởi đầu.
Cỡ này chỉ như ném đá dò đường. Hắn quăng một cục đá vào hồ nước sâu, chờ cá tôm cóc nhái bên trong chủ động ngoi lên mặt nước.
Kế đó chính là tác phong đanh thép, thậm chí hắn chẳng tiếc làm dấy lên một đợt gió tanh mưa máu vì điều đó.
Câu nói “thương trường như chiến trường” bắt nguồn chính từ đây.
Rời khỏi khách sạn, Mã Kim Vũ nhìn Tần Thiên, thở dài.
“Tần Thiên, phải công nhận tôi rất nể sự dũng cảm của anh, thế nhưng đây cũng là con dao hai lưỡi với anh. Nó có thể giúp anh được lợi, song cũng có thể rước đến cho anh mối họa đe dọa tính mạng.
Anh cũng chứng kiến tình hình ban nãy rồi. Dương Côn chắc chắn sẽ không tha cho anh dễ dàng. Mối quan hệ giữa nhà họ Mã và nhà họ Dương đặc biệt, tôi chỉ giúp anh được đến đây. Chuyện kế đó, mong anh hãy tự bảo vệ mình.”
Tần Thiên cười khẽ, nói: “Cảm ơn. Cậu cả Mã, cậu đã giúp tôi. Nếu cậu có việc gì cần giúp thì tôi cũng không ngại, có qua có lại.”
Mã Kim Vũ ngẩn ra một lúc, nói: “Anh muốn giúp tôi? Anh giúp được tôi chuyện gì? Vả lại, tôi có gì cần giúp? Tôi sống tốt lắm.”
Lưu Xán nói khẽ: “Kim Vũ, cậu đừng giả vờ. Cậu không lấy được mảnh đất này thì người nhà sẽ đối xử với cậu ra sao. Cuộc sống của cậu chẳng tốt lắm mới đúng.”
Vẻ mặt Mã Kim Vũ thay đổi, nghiến chặt răng, nói: “Đây là chuyện nhà tôi, tôi sẽ tự xử lý. Chúc các anh may mắn!”
Nói rồi, anh ấy lên chiếc Audi đời cũ kia, nhanh chóng rời khỏi.
Đoàn người Tần Thiên cũng về tới khách sạn.
Lưu Xán hơi lo lắng hỏi: “Tần tiên sinh, tiếp theo chúng ta cần làm gì đây?”
Tần Thiên nhìn Ngô Thiên Hùng: “Sếp Ngô có kha khá kinh nghiệm trong lĩnh vực phát triển bất động sản này. Sếp nói thử xem sao.”
Ngô Thiên Hùng ngẫm nghĩ một lát, cũng tỏ ra khó xử.
“Theo lời tổ trưởng Nghiêm, trong vòng một tháng, chúng ta phải cung cấp cho tòa thị chính một bản thiết kế khiến họ hài lòng. Dự án đầu tư lớn vậy, ý của tòa thị chính ắt hẳn là muốn xây một công trình kiến trúc trọng điểm nổi tiếng khắp bảy tỉnh phía Nam, hay là cả nước.
Điều đó cực kỳ quan trọng với việc tăng cường chỗ đứng của địa phương, thậm chí là bảy tỉnh phía Nam. Vì vậy bản thiết kế là thứ cấp bách nhất cần có hiện tại.
Mặc dù công ty tôi cũng có vài kiến trúc sư nhưng để họ thiết kế nhà ở thôi còn được, chứ với dự án lớn như vậy, chỉ e họ không kham nổi.”
Tần Thiên gật đầu đáp: "Sau khi công trình kiến trúc này được xây dựng xong, nó sẽ trở thành biểu tượng của toàn bộ bảy tỉnh phía Nam, đồng thời đại diện cho hình ảnh của Tập đoàn Tô Ngọc."
"Cho nên chúng ta không thể qua loa được."
"Thế này, Ngô tổng, ông lập tức đi sắp xếp người tìm cho tôi tất cả các nhà thiết kế hoặc các studio nổi tiếng trên toàn thế giới."
"Không kịp đấu thầu nữa, chúng ta chọn vài người phù hợp rồi gặp mặt nói chuyện trực tiếp luôn."
"Bao nhiêu tiền cũng được, nhất định phải có được bản thiết kế tốt nhất!"