Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn ta bỗng rống to, khí tức toàn thân tăng vọt. Bịch một tiếng cả đình nghỉ mát đột nhiên sụp đổ.

Trong chớp nhoáng này, cả người Thái Tước như cao lớn lên rất nhiều.

Sau đó mắt hổ trợn lên, hắn ta vọt thẳng về hướng Tần Thiên.

Nơi hắn ta đi qua, trong không khí truyền đến tiếng ông ông như vạn con ngựa lao nhanh!

Hắn ta nhảy lên một cái, một quyền vô cùng uy mãnh đánh thẳng về hướng Tần Thiên.

Trên nắm tay có sấm sét cuồn cuộn!

Bôn Lôi Thủ thật sự có thể đánh ra thế sét đánh!

Truy Phong đứng đằng xa giật nảy cả người. Nói thực, dưới uy thế bao phủ này thì dùng chiêu thức bình thường đối phó không còn tác dụng nữa, muốn né tránh sẽ cực kỳ khó khăn.

Bởi vì không khí chung quanh đều tràn ngập uy áp đến từ Thái Tước.

Chỉ sợ người bình thường rơi vào trong đó thì xương cốt cũng đứt gãy tại chỗ chớ đừng nói là né tránh.

Tần Thiên không tránh mà xông thẳng về hướng Thái Tước.

Thân thể hắn hơi nghiêng qua một bên tránh thoát nắm đấm của Thái Tước. Sau đó bàn tay hắn đập thẳng vào ngực Thái Tước.

Đùng!

Thái Tước như bị sét đánh.

Hắn ta quát to một tiếng, miệng phun máu òng ọc, cả người bay mạnh ra sau.

Một tiếng động thật mạnh vang lên, hắn ta đập vào vách tường làm cả bức tường sụp đổ, tro bụi bay lên bốn phía.

Sau đó hắn ta ngã xuống đất rồi ọc một tiếng ói ra hai ngụm máu, gương mặt lập tức trắng bệch ra.

Hắn ta nhìn Tần Thiên, hoảng sợ nói không ra lời.

Tần Thiên khoanh tay, cười lạnh và nói: "Tao tạm thời không giết mày. Quay về Tây Bắc nói cho mụ già kia, đây là quà tao đưa cho mụ. Tin chắc mụ ta sẽ biết kế tiếp nên làm thế nào."

"Cút!"

Thái Tước xấu hổ cắn chặt răng gượng dậy, được mấy tên thủ hạ đỡ lấy rồi hốt hoảng bỏ đi.

Tần Thiên xoay người nhìn Truy Phong, tức giận cười nói: "Thằng ranh cậu đến đây làm gì? Tới xem trò cười của tôi sao?"

Truy Phong cười khổ lắc đầu, nói: "Trò cười của anh không buồn cười. Lão gia tử lo lắng bảo tôi tới xem sao, ông ấy cũng tới rồi, cách nơi này không xa, anh có muốn đi gặp không?"

Tần Thiên cười nói: "Được."

Hai người rời khỏi sân, đi tới một khách sạn cách đó không xa.

Đó là một khách sạn rất đơn sơ. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì chắc không ai tin Nam Giang Vương hùng trấn Nam Giang lại ở nơi nhỏ bé như vậy.

An Quốc cũng nhận được thiệp mời hôn lễ của Triệu gia, ông ta vốn không muốn đến.

Nhưng khi biết Tần Thiên sẽ đến thì ông ta lập tức dẫn Truy Phong đi.

Không chỉ như thế, trước khi tới ông ta còn phân phó thủ hạ là Vũ Thiên Vương Hồ Bân dẫn các dũng sĩ của Nam Giang bày trận ở biên giới tỉnh Vân Xuyên.

Chỉ cần Triệu gia dám hung hăng thì ông ta lập tức ra lệnh, Hồ Bân sẽ dẫn người trực tiếp tấn công vào Vân Xuyên.

Cùng lắm thì cá chết lưới rách.

"Xem ra nhà của cậu còn chưa muốn buông tha cho cậu. Đại thiếu gia, kế tiếp cậu chuẩn bị làm thế nào?" Nhìn thấy Tần Thiên, An Quốc lập tức lo lắng hỏi.

Tần Thiên cười lạnh và nói: "Thái độ của tôi đã gửi cho Thái Tước mang về. Tin chắc họ sẽ biết nên làm thế nào."

An Quốc không hiểu Tần Thiên nhờ Thái Tước mang cái gì quay về Tần gia, nhưng thấy Tần Thiên đã có tính toán trước thì ông ta cũng thức thời không hỏi lại.

Dù sao đây cũng là chuyện nhà của Tần Thiên.

Ông ta suy nghĩ một chút rồi cười khổ nói: "Bây giờ còn có một phiền phức, chính là Đại tiểu thư Bắc Giang. Theo tôi được biết cô ta và người của Triệu gia, còn có đám khách khứa đang chờ cậu trở về. Cậu muốn xử lý như thế nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK