Cùng lúc đó, Mã Thiên Minh cũng đã tới biệt thự của Mã Kim Long.
"Anh Long, không xong rồi!"
"Việc lớn không ổn rồi!"
Hắn ta vừa lao vào vừa gào hét điên cuồng, rồi quỳ “phịch” một phát xuống trước mặt Mã Kim Long.
Mã Kim Long đang ôm hai cô người mẫu trẻ uống rượu, nhìn thấy thế, cậu ta tức giận: "Thiên Minh, cậu cũng trưởng thành rồi, sao còn cứ vội vã vậy chứ."
"Hô to gọi nhỏ như thế thì còn ra thể thống gì!"
"Có chuyện gì không nói từ từ được sao. Chẳng lẽ ở thành phố Cẩm Hồ này mà còn có người đòi mạng Mã Kim Long tôi được chắc!"
Mã Thiên Minh thở một hơi, cắn răng nói: "Anh Long, em có tội!"
"Hai cao thủ mà anh đưa cho em, em không giữ nổi, cả hai đã bị Tần Thiên giết cả rồi."
"Cậu nói cái gì?" Vẻ mặt Mã Kim Long biến đổi, cậu ta không thể tin nổi: "Cậu nói rằng, hai anh em Hồng Bưu và Hồng Bí đều đã chết rồi?"
"Do Tần Thiên giết?"
Mã Thiên Minh nghiến răng: "Không chỉ có thế."
"Tần Thiên còn nói, ngày mai, trước khi mặt trời mọc, anh phải cho hắn ta một lời giải thích thỏa đáng."
"Nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
"Nếu không, hắn ta sẽ tiêu diệt cả nhà họ Mã chúng ta."
"Anh Long, chúng ta đã đánh giá thấp sự ngông cuồng của Tần Thiên, anh mau nghĩ cách gì đi, chúng ta phải làm gì đây!"
"Tần Thiên, xem ra quả đúng là tao đã đánh giá thấp mày rồi..."
"Cũng thú vị đấy."
Nghe Mã Thiên Minh nói, chẳng những Mã Kim Long không tức giận, mà cậu ta còn nở nụ cười sâu xa.
Một tên con ông cháu cha có quyền có thế như cậu ta, cậu ta đã chơi những tên đối thủ bình thường đến phát chán từ lâu rồi.
Lần này gặp được Tần Thiên, cậu ta cảm thấy cuối cùng mình cũng được chơi một trận hay ho.
"Cậu chủ, để tôi đi đi!"
"Mặc dù tôi đã gãy một cánh tay, nhưng mà cũng không ảnh hưởng gì tới tôi cả!" Ôn Văn ở bên cạnh đỏ mắt nói.
Lúc ở trên nóc khách sạn tỉnh Phúc Lĩnh, hắn ta không cẩn thận bị Tần Thiên làm gãy một cánh tay, Ôn Văn cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Hắn ta cảm thấy chắc chắn là do mình đã quá bất cẩn.
Nếu như ban đầu hắn ta coi Tần Thiên là một đối thủ, chiến đấu bằng toàn lực, thế thì tuyệt đối sẽ không có kết quả như thế.
"Đừng vội. Tôi có sắp xếp." Mã Kim Long cười một tiếng, tiện tay lấy hai xấp tiền trong ngăn kéo ra, ném lên người hai nữ người mẫu, đuổi bọn họ đi.
Sau đó, cậu ta bắt đầu ra lệnh.
"Gọi Hoàng Phong và Viên Bộ tới đây."
Chẳng mấy chốc, Hoàng Phong và Viên Bộ đã trầm mặt đi vào.
"Cậu hai, cậu có gì sai bảo."
Mã Kim Long cười khẩy: "Các người gia nhập nhà họ Mã chúng tôi cũng đã lâu rồi, tôi biết hai người luôn muốn lập công để chứng minh thực lực của bản thân."
"Bây giờ, tôi có chuyện này muốn giao cho hai người đi làm, hai người có sẵn lòng không?"
Hoàng Phong và Viên Bộ lập tức nói: "Gia chủ đã ra lệnh, cậu hai có thể huy động một phần ba vũ lực của gia tộc."
"Chúng tôi cũng nằm trong phạm vi một phần ba đó."
"Cậu hai có chuyện gì thì cứ việc phân phó. Chắc chắn chúng tôi sẽ hoàn thành sứ mệnh!"
"Tốt lắm!" Mã Kim Long thỏa mãn nói: "Bây giờ, tôi có một kẻ thù đã tới tận cửa."
"Hắn ta lớn lối nói muốn tiêu diệt cả nhà họ Mã chúng ta."
Hoàng Phong tức giận: "Kẻ nào mà lại ngông cuồng như thế? Nói cho tôi biết hắn ta ở đâu, tôi đi giết hắn ta ngay bây giờ!"