Kỷ Tinh ho khan một tiếng rồi cười hì hì nói: "Lưu Thanh Dao tiểu thư, cô nói thật sao?"
Lưu Thanh Dao cắn răng nói: "Nói được thì làm được!"
Kỷ Tinh đột nhiên hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn thành khẩn nói: "Nói thật, tôi phát hiện mình khá thích cô. Cho nên tôi nhận nhiệm vụ này."
"Tần Thiên, anh hãy nghe cho kỹ. Để lấy được trái tim của Thanh Dao tiểu thư, tiếp theo anh sẽ là mục tiêu của tôi."
"Nhưng anh yên tâm, tôi chỉ chính diện khiêu chiến với anh. Thất bại lần một thì khiêu chiến lần hai, lần hai không được thì lần ba. Dù sao đời này tôi sẽ tiêu hao với anh."
Cái này?
Tiểu thiếu gia Kỷ gia đứng trước mặt mọi người nói thích Lưu Thanh Dao, đồng thời nguyện ý vì cô ta mà không ngừng đi giết Tần Thiên?
Cũng quá ly kỳ!
Nhưng nhìn dáng vẻ của Kỷ Tinh, mọi người đều biết anh ta không phải đang nói đùa.
Tần Thiên đen mặt, tức giận nói: "Không sợ chết thì anh cứ đến!"
Nói xong, hắn dẫn Thiết Ngưng Sương và Mã Hồng Đào nổi giận đùng đùng rời đi.
Lưu Thanh Dao vô thức nói: "Kỷ Tinh, anh còn không mau đuổi theo? Không phải anh muốn giết hắn sao?"
Kỷ Tinh cười cười, nói: "Không vội không vội. Họ Tần khó đối phó, tôi cần bàn bạc kỹ hơn. Hơn nữa tôi cảm thấy, Thanh Dao tiểu thư, chúng ta có thể tiếp xúc trước một chút hay không?"
Lưu Thanh ngây ra một lúc: "Tiếp xúc cái gì?"
Kỷ Tinh bỗng đỏ mặt: "Tức là… Tôi thật thích cô. Cô thì sao? Có thể cũng thích tôi một chút không?"
Lưu Thanh Dao há to miệng, một giây sau cô ta bỗng đỏ mặt.
Cô ta lớn đến tuổi này, đây là lần đầu tiên được người ta... Thổ lộ ở trước mặt.
Trước kia không phải không có người thích cô ta, nhưng những người kia sợ quyền thế sau lưng cô nên không ai dám nói.
Cô ta cũng biết thích đó không đơn thuần là thích, mà là tham phú quý trong nhà cô ta.
Hiện tại cô ta có thể cảm nhận được sự chân thành của Kỷ Tinh.
Không chứa bấy kỳ yếu tố nào, là sự yêu thích thuần túy giữa nam nữ trẻ tuổi.
Đối mặt với đôi mắt trong veo đó, nhất thời lòng cô ta bỗng có chút bối rối.
"Chờ anh giết họ Tần trước rồi nói sau!" Cô ta gắt một tiếng, tức giận nói.
Triệu Thiên Bằng rất biết nhìn tình thế mà cười ha ha.
"Chư vị, Tần tiên sinh có chuyện rời đi trước, chúng ra cứ mặc kệ ngài ấy."
"Hiện tại tôi tuyên bố, khai tiệc!"
"Hôm nay không say không về!"
"Ai dám không uống chính là không nể mặt Triệu gia!"
"Được!"
"Không say không về!" Hiện trường hết sức vui vẻ.
Kỷ Tinh mặt dày đi theo bên người Lưu Thanh Dao, lựa lời gợi chuyện.
Lưu Thanh Dao tức giận: "Anh làm sao vậy? Cả ngày lẽo đẽo theo tôi làm gì! Anh là thiếu gia của Kỷ gia, chẳng lẽ chưa từng gặp phụ nữ sao?"
Kỷ Tinh nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Gặp rồi, hơn nữa đều là phụ nữ xinh đẹp."
Lưu Thanh Dao: "Nếu đã như vậy thì vì sao còn quấn lấy tôi, còn muốn vì tôi mà đi liều mạng với họ Tần? Không sợ họ Tần giết anh sao? Hắn là kẻ trở mặt vô tình!"
Kỷ Tinh cười nói: "Tôi cũng không biết vì sao. Nhưng nhiều người phụ nữ xinh đẹp như vậy mà tôi chỉ rung động với cô. Chắc đây là duyên phận đó."
Lưu Thanh Dao: "Vậy anh đi giết Tần Thiên đi! Giết Tần Thiên thì tôi gả cho anh."