''Không cần nói cũng biết uy lực của Diêm Vương Lệnh trên giang hồ. Nhưng đến bây giờ nó vừa chính vừa tà.''
''Có người nói nó chuyên môn trừng trị người gian ác, cũng có người nói nó giết bừa người vô tội, tội ác tày trời.''
''Nhưng không thể nghi ngờ, chỉ cần là nơi Diêm Vương Lệnh xuất hiện, nơi đó chắc chắn có đại họa!''
''Không ai có thể chạy trốn khỏi sự trừng phạt của nó!''
''Lần này, tổ chức thần bí này đã để mắt đế Sở Minh của chúng ta.''
Tần Thiên im lặng lắng nghe, sau đó nói: ''Các người chuẩn bị làm gì?''
''Là khuất phục Diêm Vương Lệnh, hay quyết chiến đến giọt máu cuối cùng?''
Vẻ mặt Khương Vạn Đào kích động, ông ta lớn tiếng nói: ''Một lời của tôi không đủ để thể hiện ý chí của Sở Minh.''
''Tần tiên sinh, nếu như anh đồng ý, anh có thể cùng tôi đến chỗ của minh chủ không?''
''Đến lúc đó anh xem một chút sẽ biết.''
Tần Thiên gật nhẹ đầu nói: ''Đi thôi.''
Chuyện liên quan đến Diêm Vương Lệnh, cho dù hắn có thế nào thì cũng không thể không quan tâm được.
Hai người rời khỏi mật thất đi ra ngoài.
''Dừng lại!'' Thiết Tí ở bên cạnh gầm lên giận dữ, lại lần nữa lao đến.
Anh ta cũng đúng là một người mạnh mẽ, xương ngón tay đã bị Tần Thiên bẻ gãy, máu me chảy đầm đìa nhưng dường như vẫn không cảm thấy đau.
Khương Vạn Đào nhíu mày nói: ''Thiết Tí, chúng ta là người tập võ, quan trọng nhất là có chơi có chịu.''
''Sự thật chứng minh, tu vi của cậu và Tần tiên sinh cách nhau rất xa. Nếu tiếp tục làm mấy chuyện không có ý nghĩa như dây dưa thì cũng chỉ tự mình chuốc lấy đau khổ mà thôi.''
''Mau đến bệnh viện khám bệnh chữa thương đi.''
''Chuyện tiếp theo cậu cũng không cần tham gia nữa.''
Thiết Tí cắn răng, bỗng nhiên bộp một tiếng, anh ta quỳ hai gối xuống trước mặt Tần Thiên.
''Anh đánh bại tôi, xin hãy thu tôi làm đồ đệ!''
''Sư phụ!''
Tần Thiên vội vàng nâng chân di chuyển sang bên cạnh. Nói đùa cái gì vậy, muốn làm đồ đệ của Tần Thiên hắn mà dễ dàng như vậy sao.
Nhưng đối với người kiên cường và dám hi sinh như Thiết Tí, hắn ngược lại có chút tán thưởng.
''Trước tiên cứ hiểu hết những gì tôi đã dạy bảo trước đó đi rồi nói sau.''
Nói xong hắn nhẹ nhàng rời đi.
Thiết Tí ngẩn người. Khi kịp phản ứng lại anh ta mới biết dạy bảo mà Tần Thiên nói tới là gì, chính là nói anh ta là một người mạnh mẽ, nhưng thiếu sự linh hoạt.
Làm thế nào để linh hoạt đây?
Anh ta trầm tư suy nghĩ...
Tần Thiên và Khương Vạn Đào nhanh chóng đi đến bên ngoài một tòa nhà kiểu tứ hợp viện Trung Quốc.