Mục lục
Thần Vương Lệnh - Tần Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu cô nhìn trúng cậu ta thì tôi nhường cho cô cũng không sao. Chỉ là tin tức này, cũng đủ nóng đấy.”

Chị Vinh tức giận nói: “Con khốn, cô muốn chết à?”

“Nói nhảm thêm một câu nữa, có tin bà đây xé rách miệng của cô không hả!”

“Như Ngọc nhà chúng tôi, làm sao có thể nhìn trúng loại đàn ông thối tha này. Cũng chỉ có cô mới xem là bảo bối thôi.”

Trong mắt Vương Nghênh Xuân bùng lên lửa giận “Sớm muộn cũng có một ngày, bà đây sẽ để cho cô đẹp mặt!”

Chị Vinh lạnh lùng cười nói: “Tôi chờ đây. Chỉ sợ cô không sống được đến ngày đó ấy chứ.”

“Như Ngọc, chúng ta đi!”

她拉着柳如玉便走。路过秦天身边,还呸的一口,“渣男!”

Chị ta kéo Liễu Như Ngọc rời đi. Khi đi ngang qua bên cạnh Tần Thiên còn hừ một tiếng, “Đồ cặn bã!”

“Quản lý tốt cái miệng của cậu, đừng nói mình biết Liễu Như Ngọc. Danh tiếng của chúng tôi không phải là thứ mà loại cặn bã như cậu có thể làm tổn hại.”

Tần Thiên im lặng cười khổ. Tình huống này, cho dù hắn có hàng trăm cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng.

Không đúng, tại sao hắn phải giải thích? Giữa hắn và Liễu Như Ngọc cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần, dường cũng không cần thiết phải giải thích.

Không ngờ, hôm nay lại có thể chiếm được hào quang của Liễu Như Ngọc, Vương Nghênh Xuân kích động giống như một con gà mái vừa biết đẻ trứng, ríu ra rít rít, vô cùng phấn khởi.

“Hôm nay nhất định là xăm thượng thương, đi mau!”

Sự kiên nhẫn của Tần Thiên tiêu hao gần hết, chỉ có thể miễn cưỡng đối phó Vương Nghênh Xuân, kết thúc sớm trở về sớm.

Bởi vì nếu không ngoài dự đoán thì buổi tiệc đêm nay, sẽ là phần quan trọng nhất.

Mục Phi Phi và Phan Long đều sẽ xuất hiện.

Tùy tiện bốc một quẻ xăm, khi định rời đi thì lời nói của một đạo sĩ bên cạnh đã thu hút sự chú ý của Tần Thiên.

“Ở cùng với rồng, bàn tay ma quỷ của Tần Vương, thiên hạ vô song… Rốt cuộc là ý gì?”

“Haizz, con người bây giờ thật là ăn no rửng mỡ.”

Hả?

Tần Thiên sửng sốt, nói: “Đạo sĩ, ngươi đang nói gì vậy?”

“Cái gì bàn tay ma quỷ của Tần Vương, thiên hạ vô song.”

Đạo sĩ cười nói: “Vừa rồi có một cô gái, kiên trì hỏi sư phụ của chúng tôi nơi này có rồng hay không.”

“Có biết Tần Vương bàn tay ma quỷ thiên hạ vô song hay không, ngài nói đây không phải nực cười sao.”

“Cô gái kia trông như thế nào, ngươi còn nhớ không?”

“Nhớ chứ. Chắc cô ta là con nhà giàu. Bảo vệ mình rất kín kẽ, đeo khẩu trang, kính đen, đội mũ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK